1 Đã vào thu, khí trời còn giữ lại một chút nóng bức của mùa hè. Vương Xán nằm trên đại đại nóng hôi hổi, cảm giác dưới lưng giống như bị dán một miếng sắt nung đỏ, nóng chảy vô cùng, thân thể của hắn theo bản năng nhảy dựng lên.
2 Thành nam, thao trường. Hơn ba nghìn bính sĩ Hoàng Cân tập hợp cùng một chỗ, thần tình kích động, hưng phấn nhìn về phía Lưu Ích và Cung Đô đứng thẳng phía trước.
3 Lưu Ích đang nói, tinh quang trong mắt lóe lên, chờ đợi Vương Xán trả lời. Thế nhưng, trong mơ hồ, Vương Xán lại cảm nhận được ý tứ hàm xúc không cho phép cự tuyệt trong ánh mắt Lưu Ích.
4 Thời gian nửa tháng, nhoáng lên trôi qua. Sáng sớm, ánh dương quang vàng rực rỡ xuyên qua khe hở tướng bồng, rơi xuống mặt đất, rạng rỡ sinh huy. Vương Xán mở to đôi con mắt nhập nhèm buồn ngủ, đưa tay xoa xoa hai con mắt đã có chút trướng đau, dời khỏi giường co duỗi thắt lưng, mặc y phục, bước ra ngoài rửa mặt.
5 Vương Xán ngẩng đầu, trong thấy người tới, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, hỏi:- Đồng giáo úy, tướng quân có chuyện gì sao?Binh sĩ tiến vào chính là thân binh Đổng Phương bên cạnh Lưu Ích, đã tới chỗ Vương Xán vài lần.
6 Thành Nhữ Nam, thao trường. Vương Xán chắp hai tay sau lưng, duỗi lưng đứng thẳng, toàn thân giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.
7 - Chu Thương?Trong lòng Vương Xán cả kinh, người tới cư nhiên là thị vệ thiếp thân Chu Thương của Quan nhị gia, bất quá Chu Thương lúc này lại có bộ dáng rách rưới tả tơi, búi tóc xõa tung, trên mặt tràn đầy bụi bẩn.
8 Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu mặt lộ vẻ lãnh sắc, mắt hổ trợn lên, nhìn chòng chọc Vương Xán, lộ ra sát khí lạnh băng. Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng!Vương Xán cười nhạt một tiếng, không để ý đến biểu hiện của cả hai, kêu lính của mình phân phát thực phẩm cho đám tiểu lâu la, rồi đem cho hai phần thực phẩm đến cho Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, cho hai người no đến căng bụng.
9 “Điên rồi, tên này đúng là điên rồi!”Chu Thương khiếp sợ trong lòng, không thua gì lần đầu đi theo Trương Giác khởi binh tạo phản, nhưng không thể không nói, lời Vương Xán quả thật có lý, chỉ với một thân phận giặc Hoàng Cân mà muốn giành thiên hạ, cơ bản không có khả năng, bởi vậy muốn thoát khỏi danh phận người của quân Hoàng Cân, thì chỉ còn cách đầu nhập quân triều đình, trở thành người triều đình, chỉ như thế mới không bị các chư hầu tìm cớ thảo phạt.
10 Cát Pha (mấy chương trước mình dịch nhầm là đồi cát nhé ), ngoài trăm dặm phía đông nam thành Nhữ Nam, là con đường dẫn đến Nhữ Nam. Đại quân của Bào Hồng, Viên Thuật muốn đến được thành Nhữ Nam, tất nhiên phải đi ngang qua Cát Pha.
11 Buổi tối, gió lạnh gào rít, bầu trời âm u, bầu trời tới đen như mực. Doanh trại quan binh, những bó đuốc cháy sáng liên tiếp phát ra tiếng lốp bốp, soi sáng quân doanh thành một mảng đỏ rực.
12 Kỷ Linh cắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xuống đất, cả cơ thể đứng sừng sững như một ngọn núi trước của doanh trại, không động đậy, hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn về rừng cây cách đó một trăm mét, thở khì khì, trút ra hết bất mãn trong lòng.
13 Vương Xán thầm tính toán thời gian, đợi sau khi ba người Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liễu Thành đã mang binh sỹ đến địa điểm mai phục, mới cầm trường cung lên, lại cầm lấy mũi tên đã quấn vải thấm dầu, ra lệnh cho binh sỹ lấy mồi lửa ra, châm lửa vào vải vụn đã thấm dầu, làm chúng bùng cháy phát ra âm thanh lách tách, Vương Xán không nghĩ ngợi, giương cung bắn một phát.
14 Trời tối đen như mực, mây đen cuồn cuộn, che phủ cả đất trời. "Ầm, ầm "Tiếng sấm vang lên, một tia sét xẹt ngang đường chân trời, chiếu sáng cả trời đêm.
15 Kỷ Linh hoành đao lập mã, cả người tỏa ra một khí thể dũng mãnh không sợ chết. (Hoành đao lập mã theo định nghĩa của baike. baidu. com: ý chỉ tay cầm vũ khí, phóng ngựa rong ruổi, tác chiến trên sang trường)Khuôn mặt ngăm đen của Chu Thương lạnh lùng cười một tiếng, miệng mở to để lộ một hàm răng trắng toát, tay phải hắn vung Kim Bối Đại Đao, đặt ngang trước ngực, một khí thể sừng sững như núi toát ra từ người Chu Thương, nhìn Kỷ Linh, đôi mắt Chu Thương sáng lên, dâng trào chiến ý vô tận.
16
17
18
19
20