Không biết bao lâu sau Phi Tuyết mới lẳng lặng đáp:
-Ngươi đã đoán đúng rồi!
Đứa trẻ họ Giả kia đúng là Cốc Tư La. Đứa trẻ làng Linh Thạch năm xưa bị thương nặng giờ đã trở thành Phật tử Cốc Tư La?
Địch Thanh biết đáp án này thì kinh hãi khó hiểu.
Đó là một đáp án khó tin, ai có thể nghĩ một đứa trẻ nhà nông năm xưa có liên quan đến Phật tử chí cao vô thượng đất Tạng chứ?
Bỗng nhiên hắn nhớ lại tình cảnh lúc trước tại Thổ Phiền Vương thấy Vương Duy Nhất. Địch Thanh từng hỏi Vương Duy Nhất, vì sao Cốc Tư La phải đến đất Tạng tìm Vương Duy Nhất, lẽ nào Cốc Tư La biết Vương Duy Nhất? Ngay lúc đó biểu cảm của Vương Duy Nhất có gì đó, có nói ‘Thật ra y..’ thì Vương Duy Nhất lại không nói gì thêm nữa. Địch Thanh vẫn cảm thấy Vương Duy Nhất có chút kỳ lạ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Giờ nghĩ lại, có thể Vương Duy Nhất muốn nói thật ra Cốc Tư La chính là đứa trẻ Linh Thạch kia.
Bởi vậy, có thể giải thích vì sao Cốc Tư La phải xin Vương Duy Nhất đến đất Tạng, mà Cốc Tư La xin Vương Duy Nhất bắt đầu theo y học rõ ràng là muốn nghiên cứu Ngũ Long, Hương Ba Lạp cùng với bí mật Phục Tạng.
Nhưng vì sao Cốc Tư La có thể trở thành Phật tử?
Tựa như Phi Tuyết đoán được suy nghĩ của Địch Thanh, nàng vốn có năng lực đoán được tâm tư của người khác:
- Cốc Tư La cảm nhận được sự thần kỳ của Ngũ Long, bởi vậy mới đến đất Tạng. Bởi vì hắn có tính lĩnh ngộ cực cao, lại có Ngũ Long kích phát năng lực, bởi vậy mới khác hẳn những đứa trẻ khác, thậm chí có thể thi triển thần thông đạt được từ Bát Nhã tâm kinh cho giáo đồ, mới được coi là Tạng Nhân do Phật tử chuyển thế mà cung phụng.
Địch Thanh thở dài, lẩm bẩm:
- Thì ra là thế.
Phi Tuyết lại nói:
- Ngươi cũng có điểm giống Cốc Tư La và cũng có chút khác biệt. Cấu tạo não bộ của ngươi cũng bị thay đổi, bởi vậy mới có thể cảm thụ được lực lượng của Ngũ Long, nhưng vì ngươi có nhiều thất bại, do đó trong lòng có quá nhiều ưu thương, Ngũ Long cảm thụ được sự đau buồn mãnh liệt của ngươi, lúc này mới có thể hưởng ứng cùng ngươi. Lẽ nào ngươi chưa bao giờ nghĩ tới tại sao trước khi Dương Vũ Thường trọng thương thì Ngũ Long lại lúc ẩn lúc hiện? Mà sau đó thì thần lực này của ngươi lại chẳng bao giờ mất đi?
Bản thân Địch Thanh nghĩ mãi cũng không lý giải được, chỉ lắc đầu.
Phi Tuyết nói:
- Bởi vì chỉ lúc ngươi đau buồn mãnh liệt nhất mới có thể tương ứng với Ngũ Long. Nếu lúc ngươi hạnh phúc, Ngũ Long rất khó cảm thụ được lòng của ngưi. Ngươi trải qua sự kích phát vô hình của Ngũ Long mới có thể phát huy nỗi buồn giận lên cảnh giới cao nhất, đạt tới lực lượng kỳ diệu nhất.
Mặc dù Phi Tuyết nói khó hiểu, nhưng Địch Thanh nghe lại hiểu. Địch Thanh bừng tỉnh, cuối cùng đã hiểu tất cả. Năm xưa lúc hắn có Ngũ Long, đầu óc lại đã từng trải qua tổn thương, nhiều áp lực, ưu thương sâu đậm nên rất nhanh linh ứng với Ngũ Long. Nhưng lúc hắn gặp Dương Vũ Thường, niềm hạnh phúc hiện hữu đã làm nhạt đi lực câu thông của Ngũ Long, chỉ có sau khi Dương Vũ Thương bị thương, nỗi bi thương sâu đậm không dứt mới phát huy lực lượng còn tồn tại này lên đỉnh điểm.
- Vậy…
Địch Thanh do dự giây lát định nói gì đó, Phi Tuyết đã nói:
- Bởi vậy không phải ngươi hại Dương Vũ Thường, mà là nhân họa, vốn không liên quan đến ý trời. Tội tại nhân tâm, sao liên quan đến Ngũ Long?
Địch Thanh thầm cảm kích lời giải khúc mắc này.
Trước đây lúc Tào Dật nói Ngũ Long là vật mang điềm xấu, nội tâm hắn vẫn nghĩ là mình hại Vũ Thường, nhưng nghe Phi Tuyết giải thích như vậy, sự áy náy trong nội tâm đối với Vũ Thường đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng tình yêu và nỗi nhớ của hắn đối với Vũ Thường chưa bao giờ giảm.
- Cảm ơn cô.
Địch Thanh khẽ nói, dừng chốc lát, lại hỏi:
- Nhưng điều này thì có liên quan gì đến Ngũ Long?
Trong lòng nghĩ: “Sao Phi Tuyết lại biết nhiều về Ngũ Long mà kể lại như thế? Nàng có liên quan gì với Hương Ba Lạp?
Sự nghi hoặc này vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn nhưng mãi chưa có đáp án.
Phi Tuyết nói:
- Chẳng lẽ người không cảm nhận khả năng của Nguyên Hạo không hề tầm thường hay sao?
Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ hắn cũng từng cảm ứng với Ngũ Long?
Phi Tuyết u ám lắc đầu nói:
- Hắn chưa từng gặp Ngũ Long, nhưng hắn đã từng tiếp cận Hương Ba Lạp, chiếm được thụ lực của thần.
Địch Thanh như bị một cú sốc, cảm giác tim như bắn ra khỏi lồng ngực, trong bóng tối huyết mạch sôi sục, nôn nóng sợ Phi Tuyết không nói gì thêm nữa.
Một người nhận được thụ lực của thần, nghe có vẻ thật khó tin. Nếu là trước đây khi Địch Thanh chỉ là cậu bé nhà quên, chắc chắn cho rằng lời nói này là vô căn cứ, nhưng trải qua mấy năm mưa gió, hắn biết mình đang tiếp cận dần đến một kiến thực mà thiên địa chưa từng có.
- Hắn nhận được thần thụ lực, được thần giúp làm việc cũng giống như chiếm được Ngũ Long, có được có mất, hắn chiếm được năng lực nhưng cũng phải cố gắng ở mức cao nhất.
Trong lúc nói chuyện Phi Tuyết đi đi lại lại, lúc nói đến đây, nàng dừng bước, nói tiếp:
- Nhưng theo ta được biết, thần lực mà Nguyên Hạo chiếm được nhưng lại gánh chịu được những hậu quả xấu.
Địch Thanh không hiểu ý Phi Tuyết nói, còn đang trầm ngâm, Phi Tuyết đã nói tiếp:
- Nói đơn giản, chính là Nguyên Hạo đồng ý với yêu cầu của thần, chiếm được năng lực phi phàm nhưng lại phải gánh chịu hậu quả, nếu không tuân thủ sẽ phải chết!
Địch Thanh chấn động, còn định hỏi tiếp, chợt cảm giác bàn tay lạnh băng mềm mại của Phi Tuyết nắm tay mình, hạ thấp giọng nói:
- Tới rồi, đừng lên tiếng.
Tới rồi? Tới đâu?
Địch Thanh bị lời Phi Tuyết hấp dẫn, trong lúc nhất thời quên tình cảnh của bản thân, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình còn đang ở dưới đường ngầm của vương cung nước Hạ. Hắn bị Phi Tuyết dẫn đi khá xa, lúc này là nơi nào?
Phi Tuyết buông tay Địch Thanh ra, hình như đang tìm gì đó xung quanh. Sau một lát, Phi Tuyết lại dẫn Địch Thanh đi lên một đoạn, Phi Tuyết gõ gõ từng chỗ trên thạch bích, chỗ đỉnh đầu chợt không một tiếng động tách ra, có ánh sáng chiếu đến, đồng thời có tiếng chuông và khánh vọng đến.
Trong không khí sực nức mùi nến.
Địch Thanh vừa nghe thanh âm đó, lại ngửi thấy mùi hương đó lập tức nghĩ đến thời gian trước tại Thanh Đường, bất chợt nhìn sang Phi Tuyết, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Địch Thanh chấn động, chợt có ý nghĩ lóe lên trong đầu nhưng không thể nắm bắt được.
Phi Tuyết dời ánh mắt đi, nhưng Địch Thanh cảm nhận được tiếng thở dài khe khẽ của Phí Tuyết. Phi Tuyết vốn không thở dài thành tiếng, nhưng đó là do hắn cảm nhận được.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
- Ta muốn lập tức đi Hương Ba Lạp trước.
Thanh âm đó cao ngạo tự nhiên, tràn đầy nghiêm nghị. Địch Thanh nghe được thì chấn động, đó chính là giọng nói của Gia Luật Hỉ Tôn.
Ở đây hình như là miếu Gia Tự?
Sao Gia Luật Hỉ Tôn lại ở gần đây? Đây là đâu? Hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy đỉnh miếu thờ cao cao được chống đỡ bởi lưng một tượng phật, nên không thấy rõ đến hết.
Địch Thanh rơi vào trầm tư, nghĩ đây chắc là Hộ Quốc Tự của vương cung nước Hạ. Cửa ra của địa đạo này ngay mặt sau của Hộ Quốc Tự Phật!
Nước Hạ cũng giống như Thổ Phiên đều là Quảng tu phật tự. Địch Thanh có chút quen thuộc đối với vương cung nước Hạ, biết xung quanh vương cung chỉ có một chùa chiền lớn nhất, đó chính là Hộ Quốc Tự của nước Hạ.
Ám đạo thông đến Hộ Quốc Tự cũng không thần kỳ, so với Đức Minh được xây dựng năm xưa thì đã nghĩ được dùng Hộ Quốc Tự để bảo mệnh. Nhưng vì sao Gia Luật Hỉ Tôn lại ở đây?