1 Quyển 1: Vạn phu lực
Ninh quốc lập quốc hàng trăm năm đến nay vẫn luôn tôn sùng Đạo giáo, quá nửa các đời chân nhân trên núi Long Hổ đều là quốc sư Ninh quốc.
2 Được trăm người kính sợ là hảo hán, được vạn người kính sợ là anh hùng, được thiên hạ kính sợ… tất nhiên là Đại Ninh, chỉ có thể là Đại Ninh.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, các nước chung quanh Ninh quốc dần dà đều thịnh hành hoạt động cầu phúc, sớm nhất có lẽ là bắt đầu từ Chiêu Lý quốc ở sát bên cạnh Nam Việt quốc.
3 Thẩm Lãnh ngậm con dao săn nhỏ trong miệng, cắm đầu vào nước sông lạnh buốt trong đêm đen, may là thân thể hắn tốt, nếu không thì không có chuẩn bị gì đã nhảy xuống như vậy, phần lớn sẽ bị chuột rút, sau đó chìm sâu vào lòng sông.
4 Thẩm Lãnh nghĩ mình nên cứu Mạnh Trường An nhưng lại không khỏi nghĩ đến Mạnh Trường An học võ ở thư viện trong thành Trường An, chắc hẳn là rất lợi hại mới đúng, sao lại bị bắt được chứ?
"Tiểu tử thối!" Một tên thủy phỉ cốc vào đầu Mạnh Trường An một cái: "Tí tuổi đầu đã giết người ác như vậy, mấy huynh đệ đều bị ngươi xử sạch rồi, mặc dù bớt đi mấy người, lúc chia tiền cũng có thể được chia nhiều thêm một chút, nhưng con mẹ nó ngươi như vậy cũng khiến người ta hận, nếu không phải ngươi…"
"Câm miệng!" Một người khác trừng mắt lườm y một cái: "Nhốt nó ở đây trước đã, lát nữa hãy nói.
5 Khi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nhìn thấy người đi vào lại là Mạnh lão bản, hai người đều ngẩn ra, hai người họ lập tức liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy nỗi sợ hãi vô tận trong ánh mắt của đối phương.
6 Viện tử của Mạnh gia rất lớn, dù sao Mạnh lão bản cũng được xem như là đại hộ thực sự trong trấn Ngư Lân. Nhưng mà viện tử lớn đến đâu chăng nữa cũng không dám dựng nhà quá cao, trong nha môn nói một câu vi phạm chế độ là có thể khiến y nhà tan người chết, cho dù y là thủy phỉ Bách Lý Đồ không ai không biết.
7 Lúc qua sông Nam Bình, Thẩm tiên sinh bỗng nhớ đến một chuyện, sau đó không tự chủ được mà bật cười. Thẩm Trà Nhan đang trông chừng Thẩm Lãnh vụng về đứng tấn, nghe thấy tiếng cười, liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh: "Cười gì vậy?"
"Ba chúng ta đều họ Thẩm.
8 Thẩm Lãnh vốn tưởng rằng sẽ đi rất xa rất xa, khi Thẩm tiên sinh dẫn hắn đi vào một viện tử nhỏ, hắn cẩn thận nhớ lại một chút, từ đây đến trấn Ngư Lân chỉ là lộ trình một ngày.
9 Cuộc sống của Thẩm Lãnh trong mấy ngày này trôi qua cực kỳ quy củ, nấu cơm, luyện công, nấu cơm, luyện công, ngủ…
Buổi sáng mỗi ngày đối với Thẩm Lãnh mà nói đều hơi khó ngủ nướng, bởi vì thời gian buổi sáng là của Thẩm Trà Nhan, nàng giống như một tiểu ác ma múa roi da, hạ thủ không lưu tình, nhưng cũng không biết tại sao Thẩm Lãnh lại không sợ nàng, chẳng sợ chút nào cả.
10 Lúc trời còn chưa sáng Thẩm Lãnh đã thức dậy, sau khi lấy nước giếng rửa mặt thì đến chợ sáng ở thôn gần đó mua rau và thịt về. Bắt đầu từ ngày đầu tiên hắn đến đã nhận lấy đại quyền tài chính, bất luận là Thẩm tiên sinh hay là Thẩm Trà Nhan đều rất hài lòng, dù sao thì một người lười quản lý, một người không biết quản lý tiền thế nào.
11 Thứ mùi thoang thoảng trong bãi lau sậy thực ra cũng không dễ ngửi gì lắm, trong kênh nước chật hẹp tốc độ nước chảy rất chậm, đi vào một đầm nước gần như là ao tù thì mùi lại càng khó ngửi hơn, chẳng qua các ngư dân đã quen với mùi hôi tanh nên cũng không để ý.
12 Năm đó khi Bách Lý Đồ vẫn còn, nhị đương gia Tống Thái Sinh vẫn luôn sống hết sức cẩn thận, bởi vì y biết Bách Lý Đồ tàn ác cỡ nào, y cũng biết làm đại đương gia của một đám thủy phỉ mà không tàn ác thì kết cục là như thế nào.
13 Thẩm Lãnh rút đao lên, thế là càng giết người nhanh hơn.
Thủy phỉ ban đầu còn giống như đàn sói, sau khi lại chết thêm năm, sáu người nữa cuối cùng khí thế cũng sụp đổ, đâu còn có hung hãn gì nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
14 Ánh mặt trời chói lọi rải trên bãi cỏ bên sông khiến cho màu xanh nhìn trở nên tươi tắn hơn, Thẩm Trà Nhan nằm trên bãi cỏ không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, nằm ngửa dạng tứ chi ra để mình thoải mái là được.
15 Thẩm Lãnh phát hiện Trà gia rất thích ăn thịt bò, thế là thầm thề trong lòng rằng sau này nhất định cho nàng ăn thêm mấy lần nữa. Nhưng mà trâu bò cày ruộng không thể giết được, đó là mạng – gốc – con của người trồng trọt, nhưng nếu như thủy phỉ đã giết rồi mình cướp về thì chắc là không vấn đề gì.
16 Thủy sư phủ chức tạo Giang Nam mặc dù có năm chữ phủ chức tạo Giang Nam điểm tô phía sau, nhưng trên thực tế những quan văn của phủ chức tạo Giang Nam chẳng có có cách gì với thủy sư cả, đừng nói là bọn họ, đạo phủ đại nhân của Giang Nam đạo cũng không có cách gì.
17 Lúc chiều Thẩm Lãnh vẫn luyện công như thường lệ, đọc sách như thường lệ, gần như không nhìn ra một chút xíu thay đổi nào về cảm xúc, nhưng Thẩm tiên sinh rất rõ, Thẩm Lãnh còn buồn hơn cả Thẩm Trà Nhan.
18 Con người Dương Thất Bảo càng tiếp xúc càng cảm thấy gã là một người có thể kết bằng hữu. Mặc dù tính cách và một thân cơ bắp cuồn cuộn của gã không tương xứng cho lắm, thiếu một chút bá khí "mặc kệ ngươi là ai" mà một đại tướng chinh chiến nên có, nhưng ở một mặc khác thì có thể làm bằng hữu hay không cũng không có vấn đề gì.
19 Thẩm Lãnh nhìn thấy mấy cái bóng đen kia áp sát bên phía mình, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh một trận, có những người đó mà, cứ phải trả giá rồi mới biết nhớ lâu.
20 Thẩm Lãnh ngủ một giấc này cực kỳ thoải mái, để diễn kịch cho tốt, sau khi tỉnh dậy đúng giờ vào sáng sớm, hắn lại ép mình mơ màng một lúc, đứng dậy gấp chăn lại, nhìn thấy hai huynh đệ của đội đốc quân vẫn còn ở ngoài cửa, Thẩm Lãnh lập tức thấy áy náy.