21 Lúc đêm khuya, trong đầu Trang Ung vẫn đang nghĩ đến mấy câu nói của Thẩm Lãnh, thiếu niên đó rốt cuộc sẽ là một người như thế nào? Ông ta lãnh binh nhiều năm, từng gặp bao nhiêu người trẻ tuổi nhuệ ý như đao, nhưng đại bộ phận đều là tâm chí cao mà lực không đủ, nói bốc nói phét thôi.
22 Bởi vì thủy sư cần khuếch trương gấp nên từ lúc sáng lập đến nay mỗi tháng doanh tân binh đều phải tiến hành khảo hạch, tận lực lựa chọn nhân tài vào trong thủy sư để làm quen với chiến thuyền và thao luyện chiến thuật.
23 Ngày tân binh khảo hạch cũng không phải ngày đặc biệt gì, lật đi lật lại trên hoàng lịch cũng không ra điều gì để dự báo. Trời còn chưa sáng đã có người thức dậy hướng về phía trường tỉ võ vái ba cái, theo những chiến binh kia thấy thì người làm như vậy rất giống trẻ con, bọn họ không thể hiểu nổi tâm trạng khao khát thay đổi hiện trạng gia đình của những người đó.
24 Trang Ung cũng không biết tại sao mình lại bị tên đó thuyết phục, chỉ bởi vì một câu mua trà ngon cho tiên sinh?
Ngẫm lại năm đó cuộc sống của Thẩm Tiểu Tùng như thế nào, bây giờ vì hai đứa trẻ này mà cuộc sống túng thiếu hẳn, thậm chí còn phải đi đưa rau cho nhà bếp… Mặc dù bề ngoài là vì Trà Nhi muốn gặp Thẩm Lãnh, nhưng ẩn giấu bên trong còn chẳng phải là vì họ thực sự không có nhiều tiền hay sao.
25 Sau khi khảo hạch tiễn thuật, có thân binh đi đến nói với Trang Ung rằng có khách đến thăm. Bởi vì Thẩm tiên sinh từng đến hai lần nên thân binh đó đã quen rồi, biết là hảo hữu của tướng quân, cho nên vội vàng đến bẩm báo.
26 Khi Thẩm Lãnh trở lại doanh trướng thì sắc trời đã dần tối, đối với chuyện phá vỡ kỷ lục của tất cả mười mấy môn thi của hai hạng mục lớn ngày hôm nay, Thẩm Lãnh chẳng hưng phấn một tí xíu nào cả.
27 Sau khi thức dậy, Thẩm Lãnh chạy ba vòng quanh doanh tân binh rồi rửa mặt, thay bộ quân phục chiến binh mới nhận ngày hôm qua, nhìn trông có vẻ thực sự có bá khí nhiều hơn.
28 "Ngươi cho rằng ngươi đã cứu Đỗ Uy Danh?"
Trang Ung chậm rãi bước đi trong quân trướng: "Ngươi biết Đỗ Uy Danh bị người khác mua chuộc, vậy thì khẳng định biết Đỗ Uy Danh tất chết không nghi ngờ, người mua chuộc hắn sẽ không để hắn trở thành chứng cứ.
29 Thẩm tiên sinh nói một nam nhân có phong độ phần lớn thời gian đều khiêm tốn, Thẩm Lãnh nghĩ mình thật là hoàn mỹ, lời khiêm tốn như vậy cũng có thể nói ra được…
Những phần thi đấu tiếp theo có chút kém đặc sắc, sự thực là những tân binh coi như đã đạt tiêu chuẩn trong hai mục khảo hạch lớn trước đó, về kỹ xảo chiến đấu cũng không có chỗ nào đáng để tán thưởng, so với Thẩm Lãnh thì dùng từ "không cùng tầng lớp" để hình dung cũng không chuẩn xác, nói "không cùng một thế giới" càng đúng hơn.
30 Trên đời có hàng trăm nước, kẻ mạnh nhất tất nhiên là Đại Ninh, hàng trăm nước có hàng trăm đô thành, nơi lớn nhất đương nhiên là Trường An.
Đầu tiên ngồi thuyền rồi cưỡi ngựa, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ rồi lập tức khởi hành lên đường, đồ ăn trên cơ bản đều là lương khô, ngay cả thời gian dừng lại ăn miếng cơm cũng không muốn lãng phí, Trà gia mới biết Thẩm Lãnh gấp gáp cỡ nào.
31 Gọi cơm canh ở trong khách sạn, cũng coi như là ăn một bữa nóng sốt, nhưng Trà gia lại chê cơm canh mùi vị còn xa mới ngon bằng Thẩm Lãnh nấu. Thẩm Lãnh nói nể tình phải trả tiền hãy miễn cưỡng ăn đi, lúc này Trà gia mới nể mặt một chút.
32 Bất luận thế nào, cái tên Cẩu Lam Tử này cũng không dễ nghe, ở phương bắc còn có một ý nghĩa khác khiến người ta chán ghét hơn nữa, cho nên Cẩu Lam Tử chỉ là một xưng hô mà người ngoài đặt cho tổ chức này, người của bọn họ có một cách gọi khác… Lưu Lãng Đao.
33 Đỗ Uy Danh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình sáu tên đao khách kia đỗ thuyền mai phục, nhưng lúc xung quanh lại xuất hiện 20-30 tên đao khách, trong lòng gã ta rét lạnh, những người này đến lúc nào?
Ý nghĩ này vừa dâng lên, gã ta lập tức có phản ứng, thuận theo triền dốc lăn sang một bên, sau đó một thanh đao liền chém xuống chỗ gã ta nằm lúc nãy, chính là vị trí cổ, nếu đao này mà chém trúng thì đã đứt đầu rồi.
34 Thành Trường An phần lớn thời gian đều có vẻ rất phồn hoa, nhưng sự thật tuyệt đại bộ phần phồn hoa đều tập trung ở một vài nơi nào đó, ở nơi mà đèn đuốc không chiếu tới cũng có những đại nhân vật bỉ ổi đến mức không muốn nhắc đến.
35 Cổ ngữ nói quyền phạ thiếu tráng, sức lực đâu có giống nhau.
Quá khứ không ai biết đao thủ của Lưu Lãng Đao lại chính là lão già canh cửa mũi đỏ của thư viện Nhạn Tháp, sau này sợ rằng cũng chẳng có mấy người biết được.
36 Từ Đăng Đệ Lâu đến thư viện rất gần, đi đường cũng chỉ 10 phút, Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh đã uống say khoác vai bá cổ đi ra khỏi tửu lâu. Trà gia không hiểu tình cảm giữa hai người bọn họ lắm, nhưng Lãnh Tử có một người có thể khoác vai bá cổ như vậy, nàng rất vui, cho dù người này là Mạnh Trường An mà nàng chẳng thích gì.
37 Trong thư viện Nhạn Tháp đã chết một học sinh thân thế không tầm thường, ở nơi mà bách tính bình thường trong thành Trường An không nhìn thấy đã sụp đổ một thế lực ám đạo, nếu như nói triều đình và giang hồ trong thành Trường An tạo thành một vùng nước mênh mông, vậy thì bọt nước hai chuyện này gợi lên thật sự không tính là quá lớn.
38 Đội mười người Trang Ung nói chỉ phê cho Thẩm Lãnh hai người, trên thực tế là ba người, Đỗ Uy Danh ngoài đội của Thẩm Lãnh ra thì cũng không có sự lựa chọn nào khác.
39 Ngọn núi mà Thẩm tiên sinh bọn họ ở tên là núi Hiểu Phong, là một ngọn núi tương đối không bắt mắt nằm trong dãy núi trải dài bên bờ sông, cách chân núi không xa chính là một trấn, ngoài Thẩm tiên sinh và Trà gia sống trong đạo quán ra, trong núi cũng chỉ thi thoảng có thợ săn đến xem thử trong bẫy của mình có thu hoạch hay không.
40 6-7 ngày liên tiếp Thẩm Lãnh đều tiến hành huấn luyện cường độ lớn đối với những tân binh này, mười một người thủ hạ này thể chất không giống nhau, sức bền không giống nhau, ngay cả Đỗ Uy Danh, Vương Khoát Hải cũng cảm thấy bản thân mình sắp đến cực hạn rồi.