1 Gió thổi nhẹ, từng hàng dương liễu rì rào reo trong gió.
Mặt trời treo cao, khí trời ấm áp.
Sông Biện Hà, nước sông xanh biếc như những dải lụa đào.
2 Thư sinh áo trắng thấy vậy, cười lạnh nói:
- Thế nào? Ta không vu hãm các ngươi chứ?
- Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân lập tức đổi món khác cho hai vị.
3 Lão chưởng quầy thấy hắn đường đường một người nam nhân lại khóc như vậy, hơn nữa khóc rất thê lương, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải. Nhưng thấy hắn khá đáng thương, không khỏi nghĩ tới tình hình hiện tại của Túy Tiên Các.
4 Hôm sau.
Lý Kỳ nghỉ chân ở đầu cầu, cúi đầu nhìn chăm chú cái bóng của mình ở dưới nước. Dù xưng không được phong lưu phóng khoáng, nhưng cũng là mi thanh mục tú, ôn văn nhĩ nhã.
5 Triệu Tĩnh và Lý Kỳ hàn huyên một lúc. Thấy hắn ăn nói quái dị, hơn nữa khẩu âm cũng không giống là người địa phương, liền hỏi:
- Hôm nay có thể kết bạn với một vị đại tài tử như Lý huynh đây, đúng là tam sinh hữu hạnh.
6 Lý Kỳ tuyệt đối là một người nam nhân có giới tính bình thường. Cái ôm vừa nãy xác thực là không có ý gì. Trước kia, lúc hắn còn làm việc ở khách sạn năm sao, tiếp xúc thường là những bạn bè quốc tế, hoặc những nhân vật nổi tiếng, những đại gia giàu có.
7 “Ta không có tự do! Đau lòng ta muốn khóc! Nhân sinh sao mà nhàm chán!”
Đang là giữa trưa, nhưng Lý Kỳ vẫn còn nằm trên giường. Hai tay gối đầu, gác chân, thẫn thờ nhìn lên nóc nhà, một bộ không có việc gì làm.
8 Một lát sau, Ngô Tiểu Lục từ trên lầu đi xuống. Thấy Lý Kỳ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, kinh hãi nói:
- Lý công tử, sao ngươi vẫn còn đứng ở chỗ này?
Sắc mặt của Lý Kỳ hơi đỏ, ngượng ngùng cười nói:
- Hắc hắc, tôi còn chưa biết phòng bếp ở nơi nào.
9 - Cháu còn đứng chỗ đó làm gì? Còn không mua đi đi.
Ngô Phúc Vinh thấy Ngô Tiểu Lục sững sờ tại đó, liền cả giận nói.
Chuyện đã đến mức này, Ngô Tiểu Lục biết không thể gạt được chú.
10 Công tử áo tím nói:
- Một chút lòng thành, không đáng là bao. Mong rằng Lý huynh đừng cự tuyệt.
Lý Kỳ hoàn toàn không có ý định cự tuyệt. Ăn cơm trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
11 Chuyện xưa này đúng thật là khúc chiết ly kỳ, quay thành phim cũng được. Lý Kỳ thở dài, quan tâm hỏi:
- Vậy chú đã tìm được người mua chưa?
Nhắc tới việc này, khuôn mặt Ngô Phúc Vinh lại tràn đầy u sầu, lắc đầu nói:
- Túy Tiên Cư nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
12 Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nhìn bánh nướng trong tay. Đúng là khóc không ra nước mắt. Nhưng hiện tại bụng rất đói. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đổi thành chậm rãi nhai nuốt.
13 Nhưng lời đã nói ra, không thể thu trở lại. Lý Kỳ đành phải kiên trì, hỏi:
- Bình thường khi cụ giao bánh, có phải thường rao “Bánh nướng đây, bánh nướng đây” không?
Lão ông gật đầu, nói:
- Mọi người đều rao như vậy mà.
14 Chỉ nghe một người nói:
- Lưu huynh, huynh nói hai câu đối này thực sự là do Bạch nương tử và Tống công tử làm?
Bạch nương tử? Lý Kỳ cả kinh, lẽ nào Bạch Tố Trinh cũng xuyên việt tới?
Lại nghe người thứ hai đáp:
- Còn ai vào đây nữa.
15 “Mặc dù hai câu đối này có chút khó khăn, nhưng không tính là thiên cổ tuyệt đối. Vì sao không có ai đối được?”
Lý Kỳ nhìn tất cả mọi người chỉ trỏ vài bức câu đối, xì xào bàn tán.
16 Lý Kỳ mỉm cười, chỉ vào hai bức câu đối:
- Không phải vừa rồi ngươi nói, nếu ai có thể một mình đối được hai bức câu đối này. Có thể miễn phí ăn ở tại Phỉ Thúy Hiên.
17 Thái Lão Tam nắm chặt hai tay, thầm nghĩ đi lên tát nó một cái. Nhưng chứng kiến xung quanh còn đứng rất nhiều người. Hơn nữa đều là các thư sinh tài tử, liền buông lỏng tay, cố nén tức giận tỏng lòng, cười lạnh nói:
- Tốt, ngươi nghe rõ đây, câu đối của ta là ‘Nhất xuyên phong nguyệt lưu hàm ẩn’.
18 Lý Kỳ nghe thấy vậy, ánh mắt liền hướng lên lầu. Trong thoáng chốc, như nhìn thấy một thân ảnh lắc lư. Khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, Lý Kỳ ôm quyền hướng Thái Lão Tam nói:
- Ý tốt của Thái viên ngoại, tại hạ ghi nhớ trong lòng.
19 Lý Kỳ cười ha ha, hiếu kỳ hỏi:
- Đúng rồi, Chu sư phó đã rời đi, vậy thì ai nấu cơm? Chẳng lẽ là Ngô đại thúc. Không đúng, tối hôm qua Ngô đại thúc đã nói sẽ trở về phủ mấy ngày.
20 - Lý ca, Lý ca.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng sợ hãi. Nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn, đành phải thử hô nhỏ hai câu.