21 Đúng vậy, cô không thích một đám phụ nữ vì một người đàn ông mà quật khởi sóng gió, loại chuyện này thật là ‘chó chết’, không hợp với tác phong của Vệ Lai mình.
22 Hoắc Thiên Trạm cứ cảm thấy hắn bị người con gái vốn rất quen thuộc này làm cho lòng đầy rối loạn, Lam Ánh Nhi bây giờ ở mọi lúc mọi nơi hầu như đều có thể khiến cho hắn ngu ngơ một hồi lâu.
23 Trong lòng Vệ Lai thật rất khinh thường nữ nhân mảnh mai ở cổ đại này nhưng cũng không còn biện pháp khác. Cô bây giờ, kể cả việc thấy rõ phạm vi ngoài năm thước ở trước mặt cũng là chuyện quá mức xa xỉ.
24 Vệ Lai căn bản không còn hơi sức để cứu vãn cục diện gay go này, tuy rằng biết rõ nếu ngã xuống đây sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này, nhưng toàn thân trên dưới không có một chút hơi sức, muốn động cũng không động được.
25 Một chút hơi sức gắng gượng còn sót lại cuối cùng nhìn hắn cố nở ra một nụ cười, Vệ Lai rất muốn nói cảm tạ với hắn, cũng thật sự có chút kích động muốn trêu ghẹo mỹ nam một chút.
26 Xin thứ lỗi mình không tôn trọng một vị thiếu hiệp ôn nhuận như thế, thật sự là dáng dấp nam nhân kia không chỉ có đẹp mắt, mà còn mang theo cái loại khí chất u buồn khiến Vệ Lai khó có thể kháng nổi!Còn nhớ trước đây lúc ở cục Quốc An, Hạt Tử* đã từng nói một câu rất chí lý: Mỹ nam trước mặt, nào có đạo lý không trêu ghẹo! (*con Bò Cạp)Chỉ tiếc, ngày trước thân phận các cô đặc thù, thậm chí hận không thể tự giấu mình đến một nơi hẻo lánh không người, thì làm sao có thể lớn mật đùa giỡn với mỹ nam.
27 "Cô. . . " Tiểu nha đầu bị cô làm cho xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giơ tay chỉ về hướng Vệ Lai ‘cô, cô’ cả buổi mà vẫn không thể nào nói được câu tiếp theo.
28 "Thật tốt quá! Cô mau đi nói đi, mau đi nói đi! Hóa ra tôi đã bị chủ nhân nhà cô nhìn thấy hết rồi ư! Vậy thì hắn nhất định phải cưới lão tử! Aizzz, dáng dấp hắn dễ nhìn như thế, lão tử còn cầu mong gì bỏ gần tìm xa đi gả cho người khác chứ!"Hiếm khi có dịp trêu ghẹo người, cũng không để ý, hai chữ "Lão tử" câu nói ưa thích treo ở cửa miệng ngày trước được cô không ngượng miệng nói ra.
29 Nhưng rồi dần dần cô phát hiện tất cả đều không tốt đẹp như mình tưởng tượng. Đó là vào thời điểm bị bao vây ở giữa quyền lợi vừa chính vừa tà!Một mặt, Quốc gia giao nhiệm vụ quan trọng nhất, cơ mật nhất cho các cô đi ngoại giao.
30 Vệ Lai ngước ngước đầu, mặc cho hai hàng nước mắt trượt ra khóe mắt rồi chảy xuống vành tai. Cô đã không còn nhớ rõ mình rốt cuộc có bao nhiêu năm chưa từng có kiểu dáng thả lỏng cảm xúc của chính mình, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cuối cùng không có ai cai quản lý mình, rốt cuộc, lần này, mình đã thuộc về chính mình!Cứ như vậy để mặc cho nước mắt tuôn chảy, cô không hề biết ở một góc khuất bên ngoài khung cửa sổ nhỏ đang có một bóng dáng áo trắng phất phới đứng dựa vào tường.
31 "Á!" Nha đầu bị ngã đau hét lên, mím môi ngồi luôn trên mặt đất, thật sự như sắp muốn khóc. Vệ Lai cũng sửng sốt, cười khổ nhìn nha đầu hỏi: "Cô làm gì đấy?""Cô mới là làm gì đấy?" Nha đầu hỏi ngược lại, "Tôi có ý tốt đỡ cô ngồi dậy, cô lại còn muốn động tay động chân!""Tôi.
32 Muốn nương cơ thể để nằm xuống, nhưng trăn trở vài lần lại khiến iệng vết thương nổi lên vết máu. Một cơn nóng rát đau đớn truyền đến, Vệ Lai thầm mắng mình là đồ ngu ngốc.
33 Nam tử áo trắng này phù hợp với tất cả khiếu thẩm mỹ của Vệ Lai về khác phái. Mẫu người như vậy hầu như là chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng, mà nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt…….
34 "Phong bế lại huyệt đạo thật ra không phải là một cách hay!" Vệ Lai quyết định không nói đến vấn đề kia nữa, dù sao bị mỹ nam ở ngoài cửa sổ nhìn lén cũng là một chuyện rất vinh dự.
35 Ở chỗ của Quý Mạc Trần có sẵn vài quyển sách thuốc dành để đọc giải buồn giết thời gian. Mấy ngày nay Vệ Lai đều vùi mình vào trong những quyển sách về hải dương nên không có tâm tư cùng Sơn Linh đấu võ mồm nữa.
36 "Ừ. " Hắn gật đầu, cũng không có hỏi nhiều. Sơn Linh lén lút cười trộm, giống như là rất đắc ý khi vô tình trêu chọc được Vệ Lai. Không đợi nàng cười xong, lại nhìn thấy Mạc Quý Trần dùng đũa của mình gắp toàn bộ cá hấp vào một cái bát nhỏ rồi dùng đũa kiểm tra gắp ra từng cọng xương cá, cuối cùng hết sức tự nhiên để vào bát của Vệ Lai, nói: "Cô nương hãy yên tâm dùng đi!"Mặt khác, hai người ở trong phòng đều sửng sốt, Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Quý Mạc Trần, lại thấy hắn hết sức chuyên chú ăn cơm, dường như hành động kia bình thường đến nỗi cũng không hề có suy nghĩ nào quá phận.
37 Lại nhìn về phía Quý Mạc Trần, từ đáy lòng Vệ Lai bỗng hiện lên ba chữ: Chủ nô!Chủ nô?"Ngồi xuống ăn đi!" Thanh âm nhàn nhạt vang lên. "Đã nói với ngươi từ lâu, ở cái nơi vùng núi này không nhất thiết phải tuân thủ những cái quy củ đó.
38 Trong phòng ăn lại lần nữa rơi vào yên lặng. Vệ Lai hận không thể vả vào miệng mình hai cái, hoặc tìm cây kim khâu cái miệng của mình lại. Làm sao có thể nói với Quý Mạc Trần như thế chứ? Đây thật sự là nghiệp chướng à nghiệp chướng!Cẩn thận nhướng mắt lên lén nhìn hắn, hắn từ đầu đến cuối giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ một mực ăn cơm, nhưng lại không hề gắp cá vào bát cho cô nữa.
39 "Chính bởi vì trời càng ngày càng lạnh hơn, cho nên bây giờ phải nhân lúc chưa đóng băng mới ra ngoài dạo chơi chứ!" Cô biểu lộ ra một bộ dáng đáng thương, cuối cùng dứt khoát xách ghế đến gần, bĩu môi ngẩn đầu nhìn về phía Quý Mạc Trần nói: "Mạc Trần ca ca van cầu huynh, dẫn tôi ra dòng suối nhỏ đó đi dạo được không?"Lúc nói chuyện, ánh mắt lại phát hiện ra từ nãy đến giờ tầm mắt của Quý Mạc Trần chưa hề rời khỏi cây tiêu, tròng mắt chuyển động nói: "Tôi ngồi ở bờ sông nghe huynh thổi tiêu được không? À.
40 Tình huống lúng túng như thế, Vệ Lai cũng coi như không có gì vẫn cười cười cợt nhã. Nhưng khi cô nhìn thấy người có da mặt mỏng như Quý Mạc Trần nhưng lại xem như không có chuyện gì xảy ra thái độ rất bình tĩnh thì cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.