1 Chuyển ngữ: Hoài PhạmBề ngoài của Quan Thục Di 26 tuổi có thể coi là một con heo ngọc, dáng người hơi béo cộng thêm chiều cao hơn 1m68 nếu kể cả cái đầu, da dẻ cũng gọi là như nước trong veo, trắng noãn nộn; mắt hai mí cộng thêm tròng đen to tròn, rất tương xứng với những thứ đặc sắc còn lại người nhà đã đóng trên mặt nàng – mũi to, mồm rộng.
2 Dịch : Hoài PhạmTần Tri làm việc ở một công ty IT. Về công việc ủa dân IT, vì họ thường làm việc vào ban đêm, dân tình thường gọi nhân sĩ IT là “bọn gấu trúc” hay “đám thợ mỏ điện tử”.
3 Dịch: Hoài PhạmNgụy Cầm và Quan Thục Di là đôi bạn rất thân, mối quan hệ này từng bước lớn lên theo sự trưởng thành của hai người. Ngụy Cầm xinh đẹp, trước lồi sau vểnh, chân dài, da rất trắng, tóc rất dài, là hình mẫu sống động mà những người đàn ông vẫn mơ ước.
4 Tần Tri sốt cao sau trận mưa lớn, cơn sốt ập tới ngay đêm đó. Trong lúc này, Quan gia đang ăn sườn dê. Quan ba ba loại sườn gì cũng không ăn, mải mê ngồi nói chuyện, mặc kệ đĩa thịt đỏ hồng nhìn thật bắt mắt.
5 Ngày Chủ nhật, Quan ba ba đều bị Quan mẹ càm ràm đến phải nhỏm dậy làm việc nhà. Quan mẹ đối với thế giới này luôn tồn tại nỗi oán hận không biên giới.
6 Dịch : Hoài PhạmLuật sư Trần chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười lịch sự quan sát Chương Nam Chính đang dịu dàng nhìn Lang Ngưng: “Tổng giám đốc Chương, giám đốc Lang.
7 Phần 1Dịch: Hoài PhạmSinh ra, trưởng thành, lớn lên. Chúng ta làm hết mọi việc để cuối cùng nằm vào lòng đất. Con người là một thứ cỏ cây cố sức chui từ dưới đất lên, cố gắng nẩy mầm, cố gắng trưởng thành, rồi lặng lẽ lụi tàn.
8 Dịch: Hoài PhạmNgười Trung Quốc khi kết hôn thích xem hoàng lịch, chú trọng chuyện cát tường như ý. Kết hôn cũng vậy. Nếu năm nay chỉ có mười ngày hoàng đạo, nếu năm nay không kết hôn, thì phải chờ ngày lành năm sau.
9 Dịch: Hoài PhạmNgười ta có câu: Họa vô đơn chí, chuyện không hay thường xảy ra liên tiếp. Sau khi thất nghiệp, tiếp theo sẽ là…… Thất tình?Thật ra còn chưa kịp yêu, đã mất.
10 Dịch : Hoài Phạm Một trăm ngày trôi qua trong nháy mắt, sau khi bỏ lớp thạch cao làm người ta buồn bực trên đùi, cuối cùng đã có thể tự tay chạm vào lớp da không ngừng phát ngứa.
11 Dịch : Hoài PhạmQuan Thục Di đẩy xe lăn cùng Tần Tri chuồn đi từ 6 giờ chiều đến 7 giờ sáng. Mỗi buổi sáng, Quan Thục Di đều ở nhà thay đồng phục công ty, chuẩn bị đi làm, nhìn gương rửa mặt đánh mắt kẻ môi, còn phải làm ra vẻ đang rất vội vã.
12 Dịch : Hoài PhạmBạn có thích xem thế giới động vật không? Cho dù không thích, cũng xem qua đi. Nếu bạn đã xem, xin hãy mở tâm hồn ra tưởng tượng, bạn sẽ thấy : Tự đáy lòng thong thả trỗi lên những nốt nhạc trầm bổng, đa diện…… Từ trong lồng ngực, từng chữ, từng chữ một như được chắp thêm đôi cánh, nhẹ nhàng bay vào không gian.
13 Dịch: Hoài PhạmNút chai và Tiểu Phương Phương cùng chạm một chân ở……“Cửa thôn”. Không đúng, phải là quầy tính tiền trong quán cà phê đọc sách. Hai người triền miên đến phát ngấy.
14 Phần 1Dịch: Hoài PhạmNhững hạt tuyết mịn của cơn mưa tuyết đầu mùa đông chậm rãi bay la đà trên con đường rộng. Phiêu tán khắp trời, những bông tuyết tuyết rơi dần co cụm thành từng đốm lớn.
15 Dịch: Hoài PhạmBạn bè? Bạn bè là cụm từ không thích hợp đối với người hiện đại, trong sự không ngừng tiến tới của xã hội, cách mà những người hiện đại sống chung với nhau quả là kỳ diệu.
16 Dịch : Hoài PhạmĐêm đông yên tĩnh, thinh không tinh khiết khác thường. Dù là nhiệt độ không khí ở mức trên 0 bao nhiêu độ, hay dưới 0 bao nhiêu độ, thì đối với dân cư trong khu chung cư này mà nói, chỉ cần có náo nhiệt là có thể nhìn – có thể nghe, mặc kệ là ban đêm có gì gì khác đi nữa, mặc kệ là hè nóng bức hay đông gía lạnh, họ vẫn thích thú tựa cửa hóng hớt náo loạn bên nhà hàng xóm.
17 Dịch: Hoài PhạmBên trong một quán cơm nhỏ ven đường. Quan Thục Di đẩy một tập tiền ra trước mặt Ngụy Cầm, cười nói: “Mẹ mình bắt mình trả tiền lại cho cậu, này, đây là hai vạn.
18 Dịch: Hoài PhạmSinh ra và lớn lên ở thành phố nhỏ, Quan Thục Di đối với thủ đô Bắc Kinh rộng lớn luôn tồn tại một cảm xúc khó nói thành lời, nơi đó có lẽ là mục tiêu của toàn bộ người Trung Hoa.
19 Dịch: Hoài PhạmBắt đầu từ ngày thứ năm ở Bắc Kinh, Nút Chai bắt đầu mất tích vào ban ngày, có đôi khi, gần hết đêm anh cũng không trở lại. Quan Thục Di một chút cũng không sốt ruột, bởi vì cứ cách ba giờ, Nút Chai sẽ nhắn tin cho nàng, tỷ như: “Ăn chưa?”, “đang ở đâu?”, “Có mặc áo ấm chưa?” … Hoặc những câu hỏi quan tâm linh tinh không mặn không nhạt anh hay nói.
20 Dịch: Hoài PhạmTần Tri ngủ rất say, anh mơ một giấc mơ kỳ lạ, biến thành một con bọ chét. Khi Tần Tri tỉnh lại từ những bất an trong giấc mơ, anh phát hiện bản thân anh ngay cả bọ chó còn không bằng.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50