1 “Em thích anh”Dưới cái nắng tháng mười, một thiếu nữ trong bộ váy đỏ, sau gáy vung vẩy một bím tóc đuôi ngựa cột cao, tóc mái chỉnh tề che kín cái trán, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, trong suốt khiến người ta không dám nhìn gần.
2 Quyên Tử không bao giờ quên được lần đầu nhìn thấy Triệu Hành, anh cứ như vậy lọt vào tầm mắt cô, khi ấy, Quyên Tử thậm chí còn cảm nhận được trái tim mình đập bình bịch, hối hả…lúc nhanh lúc chậm vô cùng hỗn loạn.
3 Nhìn cánh cửa không chút lưu tình đóng sập trước mặt, Triệu Hành ngầm cười khỏ. Qua cầu rút ván, cô nhóc này vẫn cố chấp như xưa, anh cũng sớm nghĩ đến, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối không cam, là chuyện gì vậy.
4 “Quyên nhi, Quyên nhi… em cử động…cử động đi được không…Aaa…”Tả Hồng bị bóp chặt sinh mạng, nảy sinh dục hỏa, cũng không thể trách anh, tính kỹ thì anh đã bị làm hòa thượng nửa tháng nay rồi.
5 Tả Hồng cau mày nhìn cô:“Em muốn nói gì?”Quyên Tử húp một ngụm canh, thờ ơ mở miệng:“Không có gì, chỉ tò mò thôi”Tả Hồng đặt thìa xuống, đưa tay nâng mặt cô lên:“Quyên Tử, anh nói lại lần nữa, cô ấy không còn là vị hôn thê của anh nữa, hơn nữa, cho đến bây giờ cô ấy chưa từng là vấn đề”Quyên Tử đẩy tay anh ra, có chút không nhịn được:“Đó là chuyện của anh”Đột nhiên Tả Hồng thấy buồn bực trong lòng, cô gái này xưa nay đều thế, lúc cần thản nhiên thì không thản nhiên, mặt thì thờ ơ, trong lòng lại chin cong mười tám quẹo, không biết suy nghĩ cái gì, cứ cố tỏ ra nhỏ mọn, thích nhất là ôm thù, chuyện mẹ anh tìm cô, đến hôm nay, cô vẫn còn để bụng.
6 Mạc Vân Kha cầm ấm trà lên rót đầy vào ly trà trước mặt Tả Hồng, mùi lan hương nồng đượm, khiến tâm trạng con người trở nên thanh thản. Mạc Vân Kha nở nụ cười nhẹ nhàng, từ tốn, bao năm qua cô luôn như thế, như một khách qua đường bay bổng giữa chốn hồng trần, có một phong thái siêu thoát khó nói lên lời.
7 Tơi tả ra về là việc trong dự liệu, nhưng bị con nhóc kia nhẫn tâm từ chối, Tả Hồng cũng khó mà không cảm thấy buồn bực. Cưới cô, là mục tiêu mà Tả Hồng nhất định phải thực hiện được trong đời.
8 Quyên Tử để đũa xuống, ngồi xịch ra sau nheo mắt cười nhìn chằm chằm Thời Tiêu:“Cô gái không bao giờ quan tâm đến những tin tức lá cải, sao lại biết những thứ này”Thời Tiêu cười ha ha:“Cái này, thật ra tối qua Diệp Trì nói, chỉ có điều, cậu yên tâm, mình thề chuyện của cậu và thầy Triệu, mình tuyệt đối không nói với anh ấy.
9 Tả Hồng nắm chặt tay Quyên Tử, nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt. Hồ Quân vừa định đứng lên khuyên bị Phong Cẩm Thành níu lại. Ánh đèn sáng chói trên đầu chiếu vào đôi mắt đen láy của Tả Hồng, nhấp nhoáng, từ sâu trong đáy mắt, ngoài lửa giận còn có một sự thất bại thảm hại, khiến cho người đàn ông luôn đầy khí phách trở nên đáng thương không nói được thành lời.
10 Lúc Quyên Tử về nhà đã là rạng sáng. Thật sự là uống quá nhiều, đừng nghĩ Triệu Hành mặt không đỏ, tửu lượng không kém, nhưng có thể đấu với cô, cũng gian nan.
11 Chương 11:Tập đoàn Worle và công ty của Diệp Trì hợp tác rất thuận lợi, dù sao chuyện hợp tác kinh doanh, lợi ích ngay trước mắt, không ai ngu mà để tuột mất.
12 Quyên Từ vừa cúp điện thoại của Tả Hồng thì trời đổ mưa, mặc dù không to lắm nhưng dày hạt. Quyên Tử khẽ nguyền rủa, rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay đẹp trời.
13 Quyên Tử bấu vào góc túi, nhíu mày quan sát, năm tháng có vẻ quá ưu ái người phụ nữ này, có vẻ như tiền bạc chất đống bên ngoài tuổi trẻ, ít nhất nhìn qua vẫn xinh đẹp như xưa.
14 Quyên Tử thường tới một quán bar tên là Dạ Sắc, trước đây được một chị quen ở lớp học khiêu vũ dẫn đến, sau đó chị ấy xuất ngoại nhưng Quyên Tử vẫn thường xuyên đến, vì thế với DJ hay bartender có thâm niên ở đây rất quen thuộc.
15 Nhìn cô gái trước mặt, Mạc Vân Giới cũng có chút nghi ngờ, nói thật, cô cũng không thuộc loại được anh ưu ái. . . Cô nhỏ nhắn động lòng, nhưng cả người lại tỏa ra ánh sáng chiếu thẳng vào tầm mắt, khiến anh không thể bỏ qua.
16 Tả Hồng phiền não nới lỏng cà vạt, thò đầu ra ngoài, nhìn một hàng xe hơi dài trước mặt, mẹ nó, mắt nhìn thấy sắp vào thành phố rồi, mà không nhúc nhích được, chắc phía trước lại xảy ra chuyện gì.
17 Nói về bản lĩnh, cậu ba Mạc mặc dù không thể so với ông anh cả nhưng để đối phó với Tả Hồng thì cũng thừa sức, chỉ có điều phải ở trạng thái tỉnh táo bình thường, chứ không phải đã say tám chín phần như thế này.
18 Quyên Tử giơ tay lên che mắt:"Mấy giờ rồi?""Tám rưỡi. . . "Quyên Tử nhảy ngược lên, ôm ga nhảy xuống khỏi giường:"Ôi đã trễ thế này, đồng hồ báo thức đâu rồi, sao hôm nay đồng hồ báo thức của mình lại không kêu thế này, aaaa.
19 Đời này Mạc Vân Giới cũng chưa từng chật vật như đêm hôm ấy, không nói đến chuyện uống đến say mềm, đen đủi nhất chính là, nhìn trúng người đàn bà của Tả HồngNếu không phải là hắn trốn mất, thì có lẽ đã bị Tả Hồng đập cái chai vào đầu, lúc ấy bộ dạng Tả Hồng quả thật giống như chó điên vậy, tròng mắt đỏ ngầu, hận không thể giết chết hắn, điều này cũng đủ chứng minh cô gái kia có bao nhiêu địa vị trong lòng Tả Hồng.
20 Phần 3. Sau đó, thông tin về việc nhà họ Mạc tìm thấy cháu gái mất tích hơn hai mươi năm, Mạc Vân Đan bị lộ ra. Chuyện này khiến cho Tả Hồng từ trong u ám như thấy được ánh sáng mặt trời, chuyện về Mạc Vân Đan, có lẽ sẽ là cơ hội giúp anh từ hôn thuận lợi.