41 Editor: NHÂN MÃTrước khi gặp gỡ Triệu Hành, Quyên Tử không thể không cảm thán, duyên phận này có lúc thật quá kỳ diệu, thời điểm người cố ý muốn có được, lại luôn bỏ qua, khi gió nhẹ nước chảy qua rồi, thì nó lại đang ở bên cạnh người.
42 Editor: NHÂN MÃChủ nhật qua đi, buổi chiều ngày thứ sáu Quyên Tử trở về thành phố B, cũng không hề đặt chân về căn nhà nhỏ bé của mình, mà là về nhà cha mẹ cô.
43 Editor: NHÂN MÃTả Hồng ngửa cổ uống hết rượu trong chén, cô gái bên cạnh nhanh chóng rót đầy rượu vào, cái gì gọi là phụ nữ, như vậy mới gọi là phụ nữ, biết thưởng thức tình thù, tập trung tinh thần lấy lòng đàn ông, dịu dàng mềm mại tựa vào trong ngực, như vậy mới gọi là hưởng thụ.
44 Dọc đường đi trở về thành phố bên Quyên Tử cũng không nói chuyện, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết nghĩ cái gì, xe dừng trước của nhà trọ Quyên Tử mới hồi hồn, cô phát hiện Triệu Hành đang yên lặng nhìn cô:“Quyên Tử, để tôi chăm sóc cho em không được sao?”Âm thanh dịu dàng trước sau như một, cẩn thận một chút thì còn có thể nghe ra cả sự gấp gáp, Quyên Tử nhìn anh thật lâu:“Tôi mang thai, cha của đứa bé là Tả Hồng, đứa bé đến rất đột ngột, nhưng mà tôi muốn giữ lại đứa bé……”Nhìn xe Triệu Hành chạy ra khỏi chung cư, Quyên Tử không khỏi lắc đầu bật cười, lại nói, Triệu Hành một chút cũng không có gì sai, nếu Quyên Tử nói rõ ràng như vậy, thì sẽ đoán được kết quả ngay.
45 Có một số việc, rõ ràng cho đó là kết thúc, thật ra thì đó chỉ mới là bắt đầu. Ngày thứ hai, gần như trang đầu của các tờ báo nhiều chuyện lớn nhỏ, đều là tin tức đính hôn của tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á chiếm trọn, Quyên Tử quả thật lần đầu lĩnh giáo sức mạnh cường đại của lực lượng truyền thông, cho dù bản thân là phóng viên, nhưng cô cũng phải lắc đầu bất đắc dĩ.
46 Quyên Tử xấu tính nhìn Tả Hồng đột nhiên giống bị sấm sét giáng xuống đầu, trong nháy mắt hóa đá, nhìn chằm chằm bụng Quyên Tử không nháy mắt, giống như muốn xuyên qua cái bụng trực tiếp nhìn vào bên trong.
47 Âm thanh của Tả Hồng trầm thấp, lại mang theo khuynh hướng cảm xúc mềm mại như tơ, giống như một âm điệu của tiếng đàn viôlông, trầm bổng du dương, nói đến câu chuyện cũ này, thật ra thì Quyên Tử một chút cũng không muốn đứng lên, tựa vào trong lòng người đàn ông này, suy nghĩ của cô lại trôi dạt đến nơi khác.
48 Diệp Trì cũng cười:“Mới vừa rồi cậu và Quyên Tử mờ ám, may có anh cả mạc đại lượng che chở, nếu không bị ông cụ Mạc nhìn thấy thì thằng nhóc nhà cậu đúng là lành ít dữ nhiều.
49 Đột nhiên Tô Đồng sụp đổ, từ phía sau ôm cổ Triệu Hành:“Hành ca, em yêu anh, em yêu anh bao lâu như vậy, em không tin anh đối với em một chút cảm giác cũng không có, anh nhìn em đi, nếu như anh nghiêm túc nhìn em, anh sẽ cảm thấy, thật ra thì trong lòng anh cũng có em, nhìn em đi, cô gái kia có cái gì tôt? Cô ta cho đến bây giờ cũng không thích anh….
50 Quyên Tử trợn mắt nhìn, phản ứng đầu tiên sau khi mở mắt là cảm giác đầu đau như nứ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông phóng đại trước mặt, dáng dấp không kém, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt, tràn đầy tà khí bỉ ổi.
51 Trong mắt Tô Đồng bốc lên lửa giận, vung tay xông lên, Quyên Tử cũng không đợi tay của cô ta rơi xuống, hung đá lên đầu gối cô ta. Tô Đồng kêu lên thảm thiết nằm xuống mặt đất, sau đó lấy lại sức, định xông lên xé rách quần áo Quyên Tử.
52 Tết nguyên đán, cả một trận tuyết lớn đổ xuống suốt cả một ngày một đêm, bão tuyết bao trùm lên cả một thành phố náo nhiệt, cuối cùng tuyết tan hết, ánh mặt trời từ từ dâng lên, xuyên qua mấy tầng mây nhuộm màu nắng lên khắp nơi, rơi vào phòng ốc và các nhánh cây đầy tuyết, ánh sáng óng ánh khắp nơi, tuyết chậm rãi tan ra, từ trên cành cây nhỏ xuống, thành một lớp băng thật dài, óng ánh trong suốt.
53 Đứng ở trên ban công, Quyên Tử khẽ nhắm mắt lại, cả mặt cũng chạm với gió lạnh, từng mùi thơm ngát của cây cỏ cùng cảm giác ươn ướt, cảm giác vô hạn ngay bên tai tuyệt vời đến khác lạ.
54 Thời tiết giữa hè, cây cối xanh um, khu biệt thự ngoại ô yên tĩnh tốt lành, từ trên cây ven đường thỉnh thoảng có tiếng ve kêu, từ sau giữa trưa mùa hè, tiếng ve kêu này thêm vào chút sức sống, trong một biệt thự màu trắng, chợt truyền đến âm thanh thanh thúy mềm mại: “Diệp Hồng Kỳ, cậu mau đứng lên, mau đứng lên, cậu nhìn thấy không, bên kia, bên kia, trên cái cây đó”Một tay Diệp Hồng Kỳ đút trong túi quần, một tay che nắng híp mắt lại, ngẩng đầu tìm cả nửa ngày, rốt cuộc ở cách lá cây gần nhất, thấy được “cái đó” nằm ở phía trên không nhúc nhích, gần như là lẫn vào màu của chiếc lá cây khô.