1 Trong sân bay, một người đàn ông đứng ở trung tâm, điện thoại di động không ngừng gọi dãy số kia, nhưng mà đối phương vẫn luôn bận rộn, không cách nào nhận được, để cho phải anh gọi điện nhắn lại.
2 Mặt trời chói chang nhô lên cao, chiếu ánh nắng được toàn bộ toàn bộ thế giới đặc biệt yên tĩnh. Một chiếc xe cũ kỹ chậm rãi chạy, mà trên xe cô gái còn không ngừng lẩm bẩm "Thật là, nhiều người như vậy, hết lần này tới lần khác cố tình để mình đến đây.
3 Những lời này làm cho sắc mặt Long Hạo trong nháy mắt rất tốt, quay đầu nhìn cô gái làm ra vẻ kia, thật ra thì anh hết sức chán ghét cô gái này, bất quá bây giờ anh thích.
4 "Dì khoẻ chứ, cháu là Vũ Văn Tĩnh, Tĩnh nhi, trước kia thường cùng Long Hạo chơi đùa. " Trong lúc nói chuyện, Vũ Văn Tĩnh vẫn không quên nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Long Hạo.
5 "Thiếu gia!" Thần Bảo Nhi có chút chống cự nhẹ nhàng đẩy một cái. "Ít nói nhảm, còn tiếp tục như vậy, khả năng chúng ta không cần chạy bộ nữa, trực tiếp ăn cơm trưa được rồi.
6 "Hạo, Tĩnh nhi sẽ đi tìm con cùng ăn cơm trưa, con nhớ tới phải cố gắng chiêu đãi con bé, biết không?" Long phu nhân thập phần lo lắng thái độ của Long Hạo đối với Vũ Văn Tĩnh, trong lòng bà đã hết sức hài lòng Vũ Văn tĩnh cô bé này rồi.
7 Ngày hôm sau, bầu trời âm u, dường như muốn ép xuống. Thần Bảo Nhi một đêm không ngủ, đẩy kính gọng đen, cô mặc vào quần áo thể thao chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, nhưng không nghĩ tới Long Hạo đã ở cửa chờ cô.
8 Dọc đường đi, Thần Bảo Nhi không ngừng lau nước mắt, nhưng là khóe miệng vẫn mang theo nụ cười miễn cưỡng "Thần Bảo Nhi, không được khóc, mày đã sớm biết kết quả sẽ như thế, không được khóc, nghe có hiểu không, không cho phép khóc.
9 "Đây không phải là Bảo Nhi sao? Nghe bác gái nói anh đi làm, lẽ nào ngày hôm nay nghỉ? Hạo. . . " Vũ Văn Tĩnh mỗi một khi nhìn thấy Thần Bảo Nhi đều là cùng Long Hạo dây dưa không rõ, hơn nữa vẫn là hình ảnh như vậy, làm cho cô càng thấy Thần Bảo Nhi chướng mắt.
10 Ngày hôm sau, trời âm u, giống như có một cơn mưa lớn sắp tới. Thần Bảo Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta tên Lưu Hưng, khuôn mặt bình thường, vừa nhìn đã biết là một người thật thà chất phác.
11 Lời còn chưa nói xong đã phải nuốt vào, chỉ thấy Long Hạo kéo cô lại gần, môi mỏng tàn nhẫn đặt lên môi mềm mại của cô, mang theo ý vị trừng phạt sâu đậm, một tay một cái đã bắt được hai tay liên tục muốn phản kháng của cô, đầu lưỡi tinh xảo lập tức thăm dò vào trong miệng không hề phòng kia, điên cuồng đòi lấy.
12 Bóng đêm mê ly, Thần Bảo Nhi một mình bước chậm trên đường, nhìn dòng người càngngày càng ít, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà cô vẫn không muốn trở về.
13 "Ngừng, ngừng, anh có thể để cho tôi nghỉ ngơi một chút? Tôi thật sự rất mệt. " Có rất nhiều chuyện như vậy rồi đầu Bảo Nhi rất đau, cô không nhịn được ngắt lời anh.
14 Bóng đêm trầm lặng, Long Hạo dừng xe bên đường, mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn ngôi nhà cũ trước mặt, khóe miệng cong lên. "Thần Bảo Nhi, xem em lần này trốn đi đâu, cả đời này em cũng đừng nghĩ có thể trốn được tôi.
15 "Em nói xem?" Nở nụ cười tà mị, Long Hạo nhìn cô vẻ mặt kích động, không biết mình đã làm gì sai, vừa nói chuyện, anh chậm rãi lại gần cô, nhìn Thần Bảo Nhi lùi về sau, anh còn vì cô mà cảm thấy oan ức, gian phòng nhỏ như vậy, không phải cô không biết.
16 "Anh. . . " Thần Bảo Nhi biết mình nên mạnh mẽ từ chối, nhưng khi nhìn vào con ngươi mang theo sâu sắc quyến luyến mê người, làm cho cô ý loạn tình mê.
17 Ngày hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào phòng. Thần Bảo Nhi bị dằn vặt cả một đêm mệt mỏi mở mắt, nhìn Long Hạo nằm ngủ bên cạnh, khóe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười ngọt ngào, trong đầu nhớ lại câu anh nói tối hôm qua, Bảo Nhi, anh yêu em, trái tim cô liền ngập tràn hạnh phúc.
18 "Mẹ!" Ngay khi Long phu nhân không cẩn thận bật thốt lên, Long Hạo đúng lúc ngăn lại, Long phu nhân gật đầu hiểu ý. "Phu nhân, ý của ngài là Bảo Nhi nhà tôi không xứng với thiếu gia.
19 Long Hạo bất đắc dĩ lắc đầu một cái, từ từ nói tất cả lại cho cô, mà sau khi nghe lời thú tội của Long Hạo xong, Thần Bảo Nhi sắc mặt hết sức khó coi, lập tức đứng lên đến, chuẩn bị đi ra nói hết sự thật cho Long phu nhân.
20 Mấy ngày nay, Thần Bảo Nhi và Long Hạo đều rất bận rộn, nghĩ đến hiện tại còn bận bịu áo cưới, tiệc cưới, giấy mời kết hôn. . . Tất cả mọi thứ khiến Thần Bảo Nhi cảm thấy có chút đau đầu, ngồi bên trong phòng làm việc của Long Hạo, cô hy vọng hôn lễ có thể đơn giản một chút là tốt rồi.