1 Cố Tiểu Tây, hai mươi tư tuổi, đã kết hôn. Chồng Tây, Hà Kiến Quốc, nghiên cứu sinh khoa công nghệ thông tin trường đại học Thanh Hoa, hiện là cán bộ chủ chốt tại một công ty IT có tiếng, lương tháng một trăm hai mươi nghìn tệ, đã trừ thuế.
2 Chiếc giường bạt ở ngoài ban công cũng được đưa vào phòng, những đồ bày biện dễ vỡ, quý giá đều được cất đi, Quốc đã thu xếp mọi thứ. Sắp xếp rồi mới tìm đến Tiểu Tây để “thương lượng”, tiền trảm hậu tấu, thật giống với bố Quốc.
3 Bố Quốc về quê. Quốc chuẩn bị cho bố hai túi xách đầy, chủ yếu là quần áo cũ, mà phần lớn là quần áo Tây thu dọn từ nhà mẹ đẻ về. Thực ra quần áo cũ bên nhà mẹ đẻ thì cũng gửi về quê gần hết rồi.
4 Đội quân cứu viện hôm họp báo ra mắt cuốn sách của Trần Lãm chính do Quốc huy động. Hàng cũng có giúp sức huy động hơn mười người, đó là Hàng giúp anh rể chứ không phải giúp chị gái, và tất nhiên cũng do Hàng thông báo với anh rể về chuyện này.
5 Trần Lãm “lại giở thói đỏng đảnh”! Đó là trích lời của trưởng phòng phát hành. Lúc ấy, Giản Giai đang luyện tập làm MC, một mình đứng trong phòng trống, miệng khẽ mỉm cười, nói: “Kính thưa các vị khách quý, thưa các bạn đồng nghiệp,…” Mai là ngày họp báo ra mắt cuốn sách mới của nhà văn Trần, Tiểu Tây phải ở nhà dưỡng thai cho nên vai trò MC được trao cho Giản Giai.
6 Đợi rất lâu mà Quốc vẫn không có tin tức gì, Tây sốt ruột quá bèn gọi điện cho Quốc nhưng quả nhiên tiếng chuông đặc biệt của máy Quốc đang vang lên ở nhà.
7 Tây và Quốc quyết định tranh thủ thời gian nghỉ phép hiếm hoi này để giải quyết tất cả những việc mà lúc trước bận quá không thể làm được. Đầu tiên là việc tới cảm ơn Lưu Khải Đoạn.
8 Ban biên tập tổ chức họp ban, vì trưởng ban đi vắng nên do phó ban chủ trì cuộc họp. Cuộc họp ban đầu dự kiến tổ chức lúc 9 giờ, nhưng Giai nghĩ mọi lý do để trì hoãn tới tận 10 giờ, thế nhưng Tây vẫn chưa đến.
9 Còn hai ngày nữa mới được nghỉ tết nhưng nhà xuất bản đã vắng tanh. Tây tiễn một cộng tác viên vừa tới bàn về bản thảo ra cầu thang, do dự ở cửa cầu thang một lúc Tây quyết định không quay về phòng làm việc của mình ở phía Đông mà hướng sang phía đầu ngược lại.
10 Buổi chiều đầu tiên, Tây gọi điện về chúc tết bố mẹ. Lúc đó mẹ mới từ bệnh viện trở về, bố Tây bắt máy. Biết là Tây gọi về, mẹ vội thay giày rồi nói với chồng: “Anh hỏi nó xem, có chịu được lạnh không?.
11 Quốc ngồi làm việc trước màn hình vi tính, mười ngón tay như bay trên mặt bàn phím. Phía sau lưng một thanh niên đang nghe điện thoại. Sau khi gác máy xuống, cậu thanh niên đó quay sang hỏi Quốc hôm nay là ngày bao nhiêu, Quốc cũng ngẩng đầu lên hỏi lại ngày gì.
12 Mẹ Tây chẳng nói gì, ngồi lặng người một lúc lâu rồi nói: “Nhưng đó đều là nhân vật trong văn học…” Giọng bà nói có phần nhẹ nhàng hơn. Giai nhanh nhảu tiếp lời: “Văn học cũng là từ cuộc sống mà ra.
13 Bố Quốc ban đầu thực sự đã không ưng ý với sự sắp xếp công việc của gia đình Tây cho con trai mình. Thành được bố trí ở trong một gian phòng cho công nhân thật đơn giản, bên trên bên dưới che tạm, cửa sổ rất bé, lại không có kính, chỉ được dán qua loa bằng giấy báo đã bị gió thổi thủng, bụi bẩn bay khắp trong phòng.
14 Ngày hôm sau, sau khi tan làm Quốc đến đón anh trai về nhà, gặp đúng lúc Thành đang phải vác bao cát trên lưng. Bao cát đó cao tới hai mét, vừa nặng vừa cứng, cõng trên lưng nhìn từ phía sau chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một bao cát lớn đang di động.
15 Buổi sáng tới cơ quan, Giai lập tức xin trưởng ban nghỉ buổi chiều để giải quyết chuyện riêng. Giai đã hẹn với Hàng ba giờ chiều nay cùng tập trung tiền để đi đặt cọc nhà.
16 Hạ đang thu dọn đồ đạc. Tây đứng bên khuyên Hạ: “Chị à, việc gì phải làm thế? Quốc không có ý bảo chị lấy tiền đâu, anh ý không nói thế mà. ”“Quốc không nói.
17 Quốc lái xe một mình lòng vòng trên các đường phố. Những lần cãi nhau với Tây trước đó cũng vậy, hoặc Tây bỏ đi, hoặc Quốc bỏ đi. Tây bỏ đi có thể về nhà mẹ, còn Quốc thì chỉ biết đi loanh quanh trên phố.
18 Quốc quyết định lại mời Tây về nhà. Quyết định này Quốc đưa ra sau buổi tối nói chuyện cùng với Hàng. Qua lời Hàng, Quốc mới hiểu rằng, gia đình Tây không sắp xếp được công việc cho Thành không phải là vì không muốn mà vì họ thực sự gặp khó khăn, nói cách khác, ít nhất thì về chuyện này Quốc đã hiểu lầm Tây.
19 Mẹ Tây bị đột quỵ nên mất. Hôm đó, mẹ Tây vừa thực hiện một ca mổ khoảng tám tiếng đồng hồ xong, ngất ngay ngoài cửa phòng mổ. Bác sĩ phải cấp cứu suốt hai tiếng đồng hồ.
20 Hàng đang lái xe trên đường cao tốc từ sân bay về, Giai ngồi ở ghế bên cạnh. Câu đầu tiên hai người nói với nhau khi ở sân bay là do Giai nói trước: "Anh tới đón em không phải là nói dối bố đấy chứ?" Hàng bảo không cần.
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7