1 Thì ra đây chính là cảm giác chết chìm, Tần Hoài Hoài âm thầm bất đắc dĩ mà nở nụ cười. Nước vẫn rét lạnh đến thấu xương, giống như đang chôn sâu trong hầm băng, chính là loại hàn khí đâm vào xương tủy, lạnh, quá lạnh!Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Hoài Hoài sau khi có ý thức.
2 “Tiểu thư, cô thật sự muốn đi à. . . . . . ” Hạnh Nhi bất an mà nhìn về phía Tần Hoài Hoài, nhưng đối phương là Vương gia nha, tiểu thư xông tới như vậy, chắc dữ nhiều lành ít rồi!“Nói nhảm!” Tần Hoài Hoài siết chặt phong thư trong tay, khí thế bừng lên, choáng nha, thật sự coi nàng dễ ức hiếp à! Muốn bỏ nàng, nàng bỏ hắn cũng không có khác lắm!Dầu gì bây giờ dáng người này thuộc về mình quản, Tần Hoài Hoài tạm thời đã quên kinh ngạc khi xuyên qua, quyết định trước tiên giúp chủ nhân của dáng người này đi gặp tên đàn ông bạc tình, đòi lại công đạo!“A.
3 Ba gian phòng thượng khách ở tầng thứ hai, mỗi một môn bài được khắc hoa lên, rõ ràng là tiêu đề chữ to màu đỏ bắt mắt, gian thứ nhất đề chính là ‘ doanh lãng ’, gian thứ hai đề chính là ‘ bồng lãng ’, gian thứ ba đề chính là ‘ côn lãng ’, mỗi gian phòng đều truyền ra âm thanh dễ nghe, thật sự là nhân gian khó mà nghe được mấy lần.
4 Vừa mới vào phòng, thì Tần Hoài Hoài bị cảnh vật trước mắt hấp dẫn. Tơ bạc chế thành màn gấm múa theo gió, hai bình hoa kim loại lớn nhiều màu sắc cao ngang người được đặt ở hai bên giường gỗ tử đàn điêu khắc, có một chiếu dài tinh xảo trải ra, ở trên giường bày một cái bàn con nhỏ làm bằng gỗ cây lê, bộ đồ trà viền bạc lục giác tinh xảo đặt ở trên nó.
5 Ngẩng đầu lên nhìn thân hình cường tráng của hắn, cái loại tư thế vênh váo hung hăng đó, về mặt khí thế Tần Hoài Hoài thấp hơn hắn một mảng lớn. Đừng sợ, đừng sợ hắn! Tần Hoài Hoài, không phải là ngựa đực tứ chi phát triển sao!Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài âm thầm động viên mình.
6 “Được, rửa tai lắng nghe!” Hai tay hắn ôm ngực, hình như cũng không thèm để ý đến sự lỗ mãng của Tần Hoài Hoài, ngược lại, hắn ngược lại rất quan tâm đến nguyên nhân nàng hưu phu.
7 Nam tử rất đắc ý hưởng thụ ca ngợi của nàng. “Nhưng mà. . . . . . ” Tần Hoài Hoài đột nhiên chuyển ngữ điệu một cái, vì thấy hắc có vẻ đang đắc ý. “Nhưng mà?” Người con trai khẽ cau mày.
8 Trong một khắc kia lúc anh chàng nhìn thấy nàng dắt tay của mình, thì trong mắt xẹt qua một tia sáng loáng, hai tay ôm ngực từ từ để xuống, ánh mắt cũng bị đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của cô ấy hấp dẫn, trong lúc vô tình, khóe miệng nâng lên một nụ cười hiểu ý.
9 Khóe miệng của người con trai tà mị hơi nhếch lên, trong ánh mắt tà nhu, lộ ra một loại vui mừng cùng kinh ngạc khó nói. Thì ra nàng quan tâm chính là ——một nửa gia sản của ‘ hắn ’, quả nhiên, thật đặc biệt!Hắn vươn tay, thừa dịp Tần Hoài Hoài ngây người.
10 Trong đầu của Tần Hoài Hoài lập tức lóe qua ý này, nhưng mà xe đã tới không kịp thắng, nàng cứ như vậy mà phi thẳng vào trong ngực của hắn. Người con trai tà mị tiếp nhận Tần Hoài Hoài bay tới, rồi thuận thế ôm nàng vào trong lòng, ngửa ra sau đảo một cái, rồi lật người rơi vào giường hẹp ở phía sau.
11 Người con trai trầm tĩnh vẫn ở bên cạnh, giờ phút này trên mặt của hắn, rốt cuộc có một tia gợn sóng, hắn trầm thấp mà quát, chữ dừng lại, khiến lòng của Tần Hoài Hoài nhảy thình thịch.
12 “Ngươi dựa vào cái gì mà dạy dỗ ta, thả ta xuống, cái tên con trai tượng đá này!” Tần Hoài Hoài cố gắng mở tứ chi ra, liều mạng giãy, cố gắng đem thân thể của mình thoát ra khỏi ma trảo của hắn, kết quả có thể nghĩ, chỉ uổng công thôi!Đem chuyện không hiểu ở trong đầu ném ra sau ót, nàng muốn trước tiên phải giải quyết phiền phức ở trước mắt!Bị hắn xách ở trong tay như vậy, khó nhìn quá, dầu gì nàng cũng là cao thủ cấp 9, không thể mất mặt như vậy!Tần Hoài Hoài vừa định thi triển quyền cước, thì lại cực kỳ bi ai mà phát hiện, nàng không để mắt đến một chuyện rất quan trọng, nàng bây giờ thân cao không tới, Ặc, liếc mắt xuống một chút, đoán chừng không tới 1m65, mà trước mắt thân cao của hắn đạt tới 1m85, nàng thật đúng là không phải nhỏ thấp bình thường!Thân cao quyết định tất cả! Quyền chủ động lập tức đã vào trong tay của hắn!Tư Mã Duệ bình tĩnh như nước không gợn sóng và hai tròng mắt lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng xé ra, nụ cười lạnh bật ra.
13 Tần Hoài Hoài ‘ phổi ’ tận hơi sức để nói cho hết ‘ lời tâm huyết ’ này!Nhưng đến cuối cùng, nàng lại phát hiện, phòng to như vậy, lại đầy ấp người, mà tất cả mọi người lại không dám thở mạnh, còn có mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn hướng tay của nàng.
14 Tư Mã Duệ đi lên một bước, rồi hơi khom người, khóe miệng khẽ nâng lên, “Chỉ cần cô có thể từ trong vương phủ của ta lấy ra một vật, coi như cô thắng, đến lúc đó, thứ cô muốn, tự nhiên Bổn vương cũng sẽ đồng ý!”“Thật?” Tần Hoài Hoài nhíu mày nhìn về phía hắn, người này sao lại có lòng tốt như vậy?“Đúng vậy!” Tư Mã Duệ cười lạnh, “Bổn vương luôn luôn giữ lời nói!”“Vậy là loại vật phẩm nào, thì mới xem là ở trong phủ Vương Gia, ta nghĩ chúng ta phải nói trước cho rõ ràng, cũng không thể để ta cực khổ hơn nửa ngày, rồi Vương gia nói một câu liền phủ nhận nó!” Tần Hoài Hoài hai tay ôm ngực, trả lại cho hắn một nụ cười lạnh, ngươi đó nha tốt nhất đừng có giở trò với bản tiểu thư!“Thật ra cô không ngu ngốc!” Giờ phút này vẻ mặt của Tư Mã Duệ ngược lại có chút ý bội phục, xem ra nha đầu này lại để tâm rất nhiều đấy!“Hãy bớt sàm ngôn đi, nói rõ là cái gì đi, để còn dễ xử lý!”“Ừ, như vậy cô hãy lấy cái ấn có con dấu Bổn vương đến đây đi!” Tư Mã Duệ thuận miệng nói.
15 “Hạnh Nhi, em có cảm thấy có gì đó không đúng hay không?” Tần Hoài Hoài cảm thấy trong mắt của bọn họ mang theo một chút kinh ngạc, một chút miệt thị, một chút ghét bỏ.
16 “Cô, cô đừng tới đây!” Hắc tiểu tử ở phía trước sau lưng dán chặt vách tường, trong tay còn ôm chặt cái tay nãi hắn trộm được. “Ngươi đem cái túi kia trả cho ta, ta sẽ không qua!” Tần Hoài Hoài thở hổn hển đủ rồi, đứng thẳng sống lưng.
17 “Không có, không có gì!” Có gì cũng không thể nói cho chị ta biết!Tia sáng chợt lóe lên, nàng nheo cặp mắt lại, đến gần sát mặt của cậu ta, “Cậu nói là cậu có biện pháp vào trộm của Vương Phủ? Hử!”“Không có, cô nghe lầm!” Tiểu Hắc tử lập tức phản bác.
18 “Cậu yên tâm, thứ nhất, tôi sẽ không để cho cậu làm những chuyện phạm pháp kia, thứ hai, tôi sẽ không để cho cậu làm công không, tôi sẽ trả tiền cho cậu, cậu chỉ cần theo giúp tôi tìm mấy thứ đồ là được!” Tần Hoài Hoài kéo cậu ta, “Đi theo tôi!”“Đi nơi nào?” Cuối cùng, cậu cũng thiếu kiên nhẫn.
19 Đi ra khỏi ngõ nhỏ, liền chạm mặt phải Hạnh nhi đuổi theo đến đang thở hổn hển o o, cô nàng khom người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, và hai gò má đỏ bừng.
20 Còn nữa, tiểu tử kia cũng động lòng đối với đề nghị của nàng, cảm thấy vẫn là ra tay làm ra tiền thì tốt hơn so với đi trộm, huống chi nàng lấy bạc vụn cho tiểu tử kia thì cũng cố ý lộ ra vàng lá ở trong tay nãi, nàng tuyệt đối không nhìn lầm, khi tiểu tử kia thấy vàng lá trong cái tay nãi thì đáy mắt cậu ấy xẹt qua một tia sáng.