1 Lần đầu tiên người đàn ông đó tới trọ ở quán Hoa Diên Vỹ là lúc trời đang chớm hạ. Mưa cứ rả rích suốt từ sáng sớm, về tối lại càng dữ hơn. Biển dậy sóng, cả vùng biển chìm trong một màu xám xịt.
2 - Cô đến rồi à. - Người đàn ông nói vậy. - Vâng. - Tôi trả lời. Ông ta xem ra có vẻ ngượng ngập nhiều hơn là vui mừng. Ông cứ nhìn xuống chân, mãi không chịu ngẩng mặt nhìn tôi.
3 Người khách trọ tôi nhớ nhất là một phụ nữ ngoại quốc tên Iris. Một hôm, chúng tôi nhận được một tờ fax bằng tiếng Anh. - Sắp xếp cho tôi một phòng đơn có kèm ăn sáng vào hai tối mười bảy và mười tám tháng Chín.
4 Tôi không biết những gì dịch giả đã làm trên thân thể mình có phải là hành động bình thường hay không. Tôi cũng không biết làm thế nào để kiểm chúng. Nhưng có lẽ đó là một điều đặc biệt.
5 Lần này đến lượt cái váy lót tôi đã mặc hôm đó biến mất. Chắc chắn tôi đã nhét nó dưới đáy ngăn kéo, vả lại còn bao nhiêu đồ lót khác nữa mà bà ta lại lấy đúng nó đi.
6 Càng ngày tôi càng khó tìm được lý do để không phải làm việc. Không thể cứ mang “quý bà lắm tiền độc thân” ra làm bình phong mãi được. Cái từ “lắm tiền” chỉ khiến mẹ tôi vui mỗi lúc đầu thôi.
7 Thật kinh khủng. . . Bác đừng cười cháu nhé. Tôi cài lại khóa xăng đan đang sắp tuột và phủi bụi bám trên váy. - Không kinh chút nào. - Dịch giả dịu dàng nói.
8 Mùa hè năm nay nóng thật. Đây là mùa hè nóng nhất tôi từng gặp. Ban ngày, chỉ cần đi ra ngoài một lúc là nắng chiếu vào người làm chóng mặt. Ánh mặt trời quá gay gắt tới mức đến cả bãi cát và biển cũng chuyển thành vàng rực.
9 Quả là một bữa trưa không bình thường. Vừa bước lên thềm tôi đã nhận ra bầu không khí khác với mọi khi. Cái không khí vẫn tỏa ra từ căn nhà này đã có chút thay đổi.
10 Đã bao lần trong mơ tôi thấy mình bị dịch giả thắt cổ. Tay ông ta cầm cái khăn đó. Tôi nhớ kỹ từng chi tiết nó tả tơi thế nào, và những vết máu trên đó ra làm sao.
11 Bà giúp việc lại thực hiện trót lọt. Lần này là áo tắm của tôi. Khi từ biển về tôi đã phơi nó cạnh cái khăn trải bàn trong sân. Mẹ tôi cứ lầu bầu mãi về mái tóc rối bù của tôi.
12 Hôm sau gã cháu rời đảo như đã dự định. Hắn không chào tôi, cũng chẳng nhắn lại lời nào. Tôi đã cảm giác có lẽ sau khi xuống thuyền hắn sẽ ghé Hoa Diên Vỹ thăm tôi trong lúc chờ xe buýt tới.
13 Khi tôi bước ra từ kho thức ăn, ngoài kia trời đã thành bão từ bao giờ. Mưa táp vào kính cửa sổ, gió cuộn lên thành lốc xoáy. Biển động dữ dội, sóng đánh cả vào bên trong vịnh.