41 “Một hai ba. . . . . . ” Đem miệng túi nhắm ngay cửa động, Tần Hoài Hoài trước sau bỏ vào chuột và mèo, sau đó chận cửa động, đứng ở góc tường đếm đếm.
42 Bị quản gia làm ầm ĩ như vậy, người của cả Vương Phủ đều đưa lực chú ý tập trung đến vị ‘ dễ hư ’ kia ở trên người quản gia, làm sao còn có ý định đi quản những thứ khác.
43 Tần Hoài Hoài nở một nụ cười, tối nay có lẽ sẽ có chút sầu não, nhưng mà nàng lại cực kỳ thoải mái, bởi vì mảnh vướng mắc cuối cùng ở đáy lòng của Yến Phi Tuyết đã cởi ra!Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài nói với ‘ Yến Phi Tuyết ’, cô cũng thấy rồi đó, nên buông tay thì nên buông tay đừng cố chấp, thành toàn cũng là một cách bày tỏ tình yêu!Đúng lúc ấy thì, đột nhiên ngoài cửa thoáng hiện lên ánh lửa, ngay sau đó tràn vào một trận khói dầy đặc.
44 Vọt tới phía sau bức rèm che Băng Ngọc, bức họa kia vẫn bình yên vô sự. Khá tốt!Tần Hoài Hoài thở phào một cái ở đáy lòng, nàng vội vã lấy tranh , cẩn thận cuộn lại, che ở trước ngực.
45 Ha ha Ta quả nhiên là ngu ngốc mà! Làm chuyện vô cùng lỗ vốn!Tần Hoài Hoài che chặt vai phải, dựa vào cánh cửa, mất đi hơi sức mà trượt xuống, mang trên mặt cay đắng bất đắc dĩ, nhìn cánh cửa phía sau lưng.
46 Sau đó một chất lỏng thấm lạnh đụng đến bên môi, nhưng mà Tần Hoài Hoài thật sự quá mệt mỏi, đau nhức mới vừa rồi tựa như đã trải qua một cuộc đại thủ thuật, đau đến độ hơi sức nàng động động đầu ngón tay cũng không có.
47 Tần Hoài Hoài cảm thấy mặc dù Tư Mã Duệ ngoan cố, nhưng cũng không đến mức là loại người không thể nói lý, trước khi kết tội ít nhất cũng nghe nàng giải thích một chút!Vậy mà.
48 Tần Hoài Hoài cũng tức giận, nàng đứng ở trước mặt của hắn, ngẩng đầu lên, “Tư Mã Duệ, ngươi đừng ăn nói lung tung, tùy tiện cầm bức họa liền xử oan người, ta nói không phải là ta làm, thì không phải ta làm, hôm nay ta nói ở chổ này, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao là ta làm, ta sẽ nhận, không phải là ta làm, đánh chết ta cũng vậy sẽ không nhận! Ta kiện.
49 Trước kia nàng mảnh mai như vậy, như hoa lê run lẩy bẩy trong gió, làm cho người ta thương tiếc, nhưng hôm nay nàng lại giống như đã thay đổi thành người khác, quật cường, giảo hoạt, còn mang theo chút thông minh, như cây hoa hồng kiêu ngạo có gai.
50 A Tần Hoài Hoài ngây ngẩn cả người một lúc, chuyển con mắt nhìn, hông của Tư Mã Duệ đang buộc một món đồ, thoáng qua một cái, lại làm mắt của nàng kinh ngạc.
51 Tư Mã Duệ không ngờ tới, chỉ trong nháy mắt, thì nha đầu này lại có khí thế, khôi phục lại thành khí thế cây hoa hồng có gai làm người run sợ. “Được! Ta cho ngươi!” Tư Mã Duệ giờ phút này ngược lại có chút tán thưởng nàng, có dũng khí đối mặt với tất cả hậu quả mang tới khi tiếp nhận Ngọc Linh Lung!Éc.
52 “Đúng rồi, Tam vương gia, chuyện ngày hôm nay vẫn phải đa tạ ngài!” Tần Hoài Hoài ân oán rõ ràng, mặc dù trước đó người này xác thực chọc mình không vui, nhưng hôm nay coi như là hắn giải vây thay mình, từ chỗ con ngựa chết kia bảo vệ mình đi ra ngoài.
53 Ô ô Thấp giọng mà nức nở nghẹn ngào một tiếng, truyền ra đứt quãng. . . . . . Tần Hoài Hoài vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vốn là nước mắt cố gắng kềm chế cũng không còn nhịn được nữa, giống như nước lũ vỡ đê, lao ra dũng mãnh.
54 Đổ mồ hôi Trán người mặt quỷ lần nữa nhỏ ra từng giọt mồ hôi hột lớn. Nha đầu này tại sao lại không thể như người bình thường, mỗi lần gặp nhau, nàng ấy luôn muốn làm như vậy, trước kia là gặp nàng ấy ban đêm, nói rằng nằm mơ thì cũng thôi đi, hôm nay là gặp nàng ấy ban ngày, chẳng lẽ nàng ấy còn có thể nằm mộng ban ngày sao!“Đừng cho rằng tôi thích nằm mộng ban ngày, thuần túy là vì hôm nay hành động của ông thật sự làm cho người rất, ừ, nói như thế nào đây, thật sự là quá làm cho tôi thụ sủng nhược kinh, cho nên, tôi còn tưởng rằng thật sự là đang nằm mộng ban ngày!” Tần Hoài Hoài trực tiếp nói ra nghi ngờ hắn ở trong lòng.
55 “Mạng cũng mất rồi, ông cần gì phải chứng minh cốt khí của ông!” Nếu không, nàng cần gì phải mạo hiểm đến Vương Phủ tìm Ngọc Linh Lung!“. . . . . . ” Hắn im lặng, rất im lặng, nhưng đối với lời ngụy biện nhảy ra từ trong miệng nàng, hắn cũng đã tập mãi thành quen, bình tĩnh, bình tĩnh là tốt.
56 “Đầu tiên phải nói đến vị trí từ cửa này. . . . . . ” Người mặt quỷ hình như đối với Yến môn quan này rất quen thuộc, nói đến cũng có chút cảm giác như kể chuyện cổ tích cho người ta.
57 “Hừ, tôi thấy chưa chắc, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ là một viên Ngọc Thạch mà thôi. ” Tần Hoài Hoài chợt nhíu mày, trong mắt lộ ra khinh thường. Khinh thường của nàng lần nữa lại chọc giận hắn, người mặt quỷ nghiêm mặt nói, “Ngọc Linh Lung chính là bảo vật của thiên hạ, lại không nói đến nó là chế tác tuyệt thế của Phù Nhất Thiên thợ khéo đệ nhất thiên hạ, ngoài ra tiến trình cao đã là thạch trân bảo hiếm hoi khó thấy được, hơn nữa bản thân nó ẩn giấu một bí mật lớn, cũng đủ để cho nó trở thành trân phẩm hiếm thấy mà hào kiệt trong thiên hạ đua tranh tranh đoạt!”“À.
58 “Người chết! Hoặc là. . . . . . ” Hắn ranh mãnh nhìn Tần Hoài Hoài một cái, cười cợt và nói, “Hoặc là phu quân của ta. ”Ách Trán của Tần Hoài Hoài nhỏ ra mồ hôi lạnh, nha nha, cái đoạn này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ.
59 Tần Hoài Hoài ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một con khỉ phúc hắc đang nhàn nhã tựa ở khúc quanh của hành lang, cặp mắt lộ ra lười biếng, nhàn nhạt mà liếc nhìn nàng, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
60 Ách lần đầu tiên Âu Dương Phi nhìn thấy cô gái như vậy, trong mắt rõ ràng có chút giảo hoạt, thế nhưng loại ánh mắt khẩn cầu lại làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.