21 Dịch : Hoài PhạmSáng tinh mơ, Ngô Gia Dương gõ cửa, vẻ mặt bẽn lẽn, hai tay dâng lên một cái lẵng nhỏ, bên trong phủ một tấm khăn lớn, mấp máy mấy tiếng, dọa Quan Thục Di không dám cầm.
22 Dịch : Hoài PhạmPhim truyền hình hiện nay thường xuất hiện một nhân vật tên là Hoàng A Mã, mỗi ngày của người này ngoại trừ ra lệnh chém đầu người khác, chỉ còn một công việc khác, chính là phá hoại lương duyên của người khác.
23 Dịch: Hoài PhạmQuan Thục Di không biết Tần Tri đang làm gì, Tần Tri cũng không giải thích, nàng cũng rất im lặng an tâm giả ngốc, chờ. Hôm ấy, Lang Ngưng tức giận mở cửa bỏ đi, cuối cùng cũng không quay lại.
24 Dịch : Hoài PhạmHai ngày cuối cùng trước khi kết hôn, việc trong nhà thành một đám rối loạn, sáng tinh mơ Tần Tri đã bị bà nội túm dậy. Chờ anh rửa mặt xong đi ra, trên giường anh đã bị phủ một đống bông gòn, lão thái thái bắt đầu nhồi chăn, một trăm miếng vải gấm đã đặt trên ghế, Tần Tri không nói gì, nhìn bà lão đăm đăm.
25 Dịch: Hoài PhạmTần Tri băn khoăn một lúc mới nhắn lại cho Lang Ngưng, nội dung lời nhắn lại rất gượng gạo, thật sự, anh cũng không thích Lang Ngưng đến.
26 Dịch : Hoài PhạmBối rối, mọi người vội đưa Lang Ngưng vào nhà Tần Tri, Đậu Kiến Nghiệp ngồi yên ở trên xe vẫn không nhúc nhích. Mọi người đã quên con quỷ không hay ho này, quăng anh ta lên xe.
27 Dịch : Hoài PhạmTần Tri yên lặng, nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt anh, người phụ nữ anh từng yêu, người phụ nữ anh có thể nhìn hành động của cô và biết cô đang mất mát rất sâu, nhưng lúc này, anh không còn nghĩa vụ dỗ dành cô.
28 Dịch : Hoài PhạmTrong thể loại kịch Hý Nam* cũ thường có một tử huyệt là quá huênh hoang chuyện mẹ vợ dùng tiền làm « thế lực », há miệng là tiền, ngậm miệng là tiền, bắt con rể nghèo khó phải có sính lễ.
29 Dịch : Hoài PhạmNgô Gia Dương gặp rắc rối, anh ta sợ hãi. « Lấy công chuộc sai lầm », anh ta quyết định làm việc siêng năng, cố gắng sửa đổi. Sáng tinh mơ 4 giờ rưỡi, Ngô Gia Dương không biết từ đâu kéo đến hơn ba mươi người, cào tuyết đọng từ khu phố nhỏ hết ra ngoài.
30 Dịch: Hoài Phạm[ Con người luôn phải trải qua thời điểm khó khăn nhất -, đó là lúc rời quê, đứng ở một vùng đất xa lạ bồi hồi nhớ lại. Những năm tháng chần chừ, Chương Nam Chính luôn nhớ tới anh.
31 Dịch: Hoài PhạmNgười xưa từng viết, con người vui mừng nhất là khi tên đề bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc. Lời này đúng là người xưa nói?Cứ tạm xem là vậy, thì cũng sai lầm rồi.
32 Dịch: Hoài Phạm[Bên trong khá ấm áp, những đứa trẻ ăn mặc rất sạch sẽ, được xếp nằm trên giường gỗ, có ngủ, có đùa, có khóc. Cô bảo mẫu vội vàng qua lại, miệng dỗ dành, mỗi bước đi lại đọc tên từng đứa bé cho Quan Thục Di nghe.
33 Dịch: Hoài Phạm“Em cảm thấy, chúng ta sẽ trở thành một đôi vợ chồng trẻ đầu tiên từ cổ chí kim trong lịch sử vì quá no mà chết. Quan Thục Di đứng lên, đi đến ban công bắt đầu chạy bộ — đã giữa trưa, nàng cần tiêu hao năng lượng.
34 Dịch: Hoài PhạmTần Tri đi vài bước lại quay đầu nhìn nàng, vẫn là vẻ mặt không nỡ. “Anh vào đi!” Quan Thục Di thúc giục. Tần Tri lao tới ôm chặt nàng, trong lòng cảm thấy không thể rời bỏ.
35 Dịch: Hoài PhạmChồng của em không thể nhìn thấy màu sắc, thế giới của anh chỉ có hai màu đen trắng. Nhưng, chồng của em nỗ lực, chồng của em lương thiện, chồng của em không lùi bước trước những khó khăn, chồng của em quý trọng những người trong nhà, chồng của em là núi, là cổ thụ chắn cho em, chồng của em yêu em nhất trên đời, chồng của em là một người có ích cho xã hội.