Chương trước: Chương 12 : Mê Cục
1. Chương 1 : Tra Hỏi
2. Chương 2 : Vệ Lai Chết
3. Chương 3 : Cả Đêm Tận Tình
4. Chương 4 : Nước Thiên Sở Có Chuyện Vui
5. Chương 5 : Yêu Chung Một Người Với Hoàng Đế
6. Chương 6 : Thiên Triều Đột Biến
7. Chương 7 : Hoắc Thiên Trạm Cầu Hôn
8. Chương 8 : Vì Sao Họ Đều Mặc Đồ Cổ Trang
9. Chương 9 : Thế Giới Này Thật Quá Khoa Học Viễn Tưởng
10. Chương 10 : Hóa Ra Chỉ Vì Một Tên Đàn Ông Mà Muốn Thiêu Chết ‘lão Tử’
11. Chương 11 : Kiểu Chết Hoàn Toàn Mới
12. Chương 12 : Mê Cục
13. Chương 13 : Đây Là Thứ Quái Quỉ Gì
14. Chương 14 : Chạy Trốn
15. Chương 15 : Có Người Đến
16. Chương 16 : Ngươi Là Ai
17. Chương 17 : Chúc Mừng Ngươi Đã Triệt Phá Được Vòng Vây Đuổi Theo ‘lão Tử’
18. Chương 18 : Lam Ánh Nhi, Nàng Đứng Lại Cho Ta
19. Chương 19 : Mũi Tên Đột Kích
20. Chương 20 : Bỏ Chạy
21. Chương 21 : Tự Mình Nhổ Tên
22. Chương 22 : Không Đuổi Theo
23. Chương 23 : Tiếng Tiêu Dễ Nghe
24. Chương 24 : Được Người Cứu Mạng
25. Chương 25 : Nhà Của Bạch Y Soái Ca
26. Chương 26 : Lúc Nhàm Chán Cũng Đồng Nghĩa Có Thể Đùa Giỡn Một Tí
27. Chương 27 : Đùa Giỡn Em Gái Thật Vui Vẻ
28. Chương 28 : Cô Từ Thanh Lâu Trốn Ra Sao
29. Chương 29 : Tên Của Nhóm Cô
30. Chương 30 : Quý Mạc Trần
31. Chương 31 : Cô Sợ Tôi Cưỡng Gian Cô Hay Sao
32. Chương 32 : Anh Chàng Đẹp Trai Lại Xuất Hiện
33. Chương 33 : Nam Tử Thanh Nhã Không Ai Bằng Cũng Có Sở Thích Rình Coi Trộm
34. Chương 34 : Giới Thiệu Về Bản Thân
35. Chương 35 : Đãi Cơm Đều Là Cá
36. Chương 36 : Cảm Giác Được Người Khác Quan Tâm
37. Chương 37 : Sợ Hãi
38. Chương 38 : Được Rồi, Mình Sửa
39. Chương 39 : Thích Thầm Chủ Tử
40. Chương 40 : Diện Mạo Của Lam Ánh Nhi
41. Chương 41 : Huynh Xem, Hai Chúng Ta Ăn Mặc Thế Này Nhìn Có Giống Đôi Tình Nhân Hay Không
42. Chương 42 : Rơi Xuống Nước
43. Chương 43 : Sơn Linh Khóc
44. Chương 44 : Ta Đã Dự Định Ở Lại Nơi Này
45. Chương 45 : Tắm Rửa
46. Chương 46 : Ban Đêm Có Người Lẻn Vào Phòng
47. Chương 47 : Người Bịt Mặt
48. Chương 48 : Anh Chàng Đẹp Trai Thắt Dây Áo Cho Cô
49. Chương 49 : Sợ Hãi
50. Chương 50 : Mình Phải Đi
51. Chương 51 : Trải Qua Ly Biệt
52. Chương 52 : Không Phải Là "mày" Mệt Rồi Chứ
53. Chương 53 : Quý Mạc Trần Đuổi Theo
54. Chương 54 : Quá Mờ Ám, Lão Tử Không Chịu Nổi
55. Chương 55 : Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Cô
56. Chương 56
57. Chương 57 : Cùng Cưỡi Một Con Ngựa Quay Trở Về
58. Chương 58 : Huynh Có Thế Làm Ta Vui Thật Là Tốt
59. Chương 59 : Ăn Mì Đi
60. Chương 60 : Vệ Lai Rốt Cuộc Là Ai
61. Chương 61 : Quý Mạc Trần —— Vương Gia
62. Chương 62 : Lần Này Đến Lượt Ta Phải Đi Trước
63. Chương 63 : Nam Trang
64. Chương 64 : Quý Mạc Trần Đã Đi Rồi
65. Chương 65 : Sơn Linh Trở Lại
66. Chương 66 : Có Quan Binh
67. Chương 67 : Ra Ngoài Bị Chặn
68. Chương 68 : Thống Lĩnh Cấm Quân Thiên Sở Vừa Nhậm Chức
69. Chương 69 : Lấy Nhà Mẹ Ta Để Uy Hiếp Lão Tử
70. Chương 70 : Lão Tử Trở Về Với Các Người
71. Chương 71 : Thả Sơn Linh Đi (1)
72. Chương 72 : Thả Sơn Linh Đi (2)
73. Chương 73 : Trông Cậy Vào Vệ Lai
74. Chương 74 : Sao Đây, Các Ngươi Còn Muốn Cướp Sắc Ư….
75. Chương 75 : Lão Tử Sẽ Nhờ Hoàng Thượng Biến Ngươi Thành Thái Giám
76. Chương 76 : Khắp Thiên Hạ Đều Là Vương Thổ
77. Chương 77 : Trẫm Đợi Nàng Đã Lâu Rồi
78. Chương 78 : Chỉ Có Gả Cho Ta, Nàng Mới Có Thể Có Được Hạnh Phúc Thật Sự
79. Chương 79 : Cung Ánh Tuyền
80. Chương 80 : Chân Thật Và Hư Ảo
81. Chương 81 : Ban Suối Nước Nóng Cho Lam Ánh Nhi
82. Chương 82 : Một Ngày Nào Đó Sẽ Ra Ngoài
83. Chương 83 : Hoàng Hậu Tới
84. Chương 84 : Nơi "kiêu Ngạo" Của Phụ Nữ
85. Chương 85 : Lão Tử Đâu Phải Là Vợ
86. Chương 86 : Cứ Coi Như Ta Nổi Giân Đi, Thì Có Thể Thay Đổi Được Gì
87. Chương 87 : Chuyện Lúc Trước
88. Chương 88 : Đi Dạo Trong Cung Đi
89. Chương 89 : Từ Đường Thờ Tiên Đế
90. Chương 90 : Phản Ứng Của Lam Ánh Nhi
91. Chương 91 : Hoắc Thiên Lăng
92. Chương 92 : Có Yêu Mới Là Chân Thật
93. Chương 93 : Hồi Nhan Lộ
94. Chương 94 : Ta Sẽ Không Ép Nàng, Ta Không Nỡ
95. Chương 95 : Thái Giám Thần Bí
96. Chương 96 : Tần Đại Ca
97. Chương 97 : Thư Nhà
98. Chương 98 : Ta Sẽ Nghĩ Cách Để Hoàng Thượng Rút Quân
99. Chương 99 : Có Người Xông Vào Phòng Tắm
100. Chương 100 : Bắt Nàng Quỳ Xuống
101. Chương 101 : Đạp Quý Phi Xuống Suối Nước Nóng
102. Chương 102 : Vu Cáo Hoa Lệ
103. Chương 103 : Thiên Trạm
104. Chương 104 : Bao Che Khuyết Điểm Cho Lão Tử
105. Chương 105 : Rời Trọng Tâm Đề Tài
106. Chương 106 : Đi Săn
107. Chương 107 : Hay Là Để Thần Thiếp Đi So Tài Một Phen
108. Chương 108 : Để Yêu Nữ Kia So Tài Với Nàng Cũng Tốt
109. Chương 109 : Giấy Sinh Tử
110. Chương 110 : Lão Tử Không Muốn Giết Động Vật
111. Chương 111 : Chúng Ta Trực Tiếp Bắn Người Đi
112. Chương 112 : Hôm Nay Nhất Định Phải Xử Tử Ả
113. Chương 113 : Cho Vào Lãnh Cung Đi
114. Chương 114 : Đệ Nhất Thiên Hạ, Nhưng Lại Không Thích Hợp Với Ta
115. Chương 115 : Vào Lãnh Cung
116. Chương 116 : Hoàng Hậu Chăm Sóc
117. Chương 117 : Quá Khứ Hay Hiện Tại Đều Không Yêu Ngươi
118. Chương 118 : Lấy Cái Chết Ra Uy Hiếp Là Có Thể Đi
119. Chương 119 : Lam Ánh Nhi Ngày Trước, Và Ta Hiện Tại
120. Chương 120 : Sinh Nhật
121. Chương 121 : Quý Mạc Trần, Tốt Như Vậy
122. Chương 122 : Nói Cho Ta Biết Chuyện Ngày Trước Đi
123. Chương 123 : Chuyện Về Năm Đó
124. Chương 124 : Cẩu Huyết Và Chân Thật
125. Chương 125 : Rõ Ràng Là Ta Tới Trước
126. Chương 126 : Yêu Sâu Đậm Nhất, Chính Là Buông Tay Và Thành Toàn
127. Chương 127 : Liêu Hán
128. Chương 128 : Nguyên Nhân Tiên Đế Chết
129. Chương 129 : Bệnh Tim
130. Chương 130 : Ngôi Vị Hoàng Đế Liêu Hán
131. Chương 131 : Tựa Như Quý Mạc Trần
132. Chương 132 : Không Gian Dối Không Phải Con Buôn
133. Chương 133 : Chiếm Tiện Nghi Của Lão Tử
134. Chương 134 : Quý Mạc Trần, Rốt Cuộc Ta Cũng Tìm Được Huynh
135. Chương 135 : Tộc Trưởng Đưa Đồ Đến
136. Chương 136 : không Đơn Thuần Chỉ Là Tình Thân
137. Chương 137 : Hoàng Hậu Đến Thăm
138. Chương 138 : Gian Tế
139. Chương 139 : Thỉnh Cầu Của Thuần Vu Yến
140. Chương 140 : Cô Độc Vĩnh Viễn
141. Chương 141 : Chọn Năm Nữ Nhân Thị Tẩm
142. Chương 142 : Một Trò Chơi
143. Chương 143 : Buổi Tối Đi Điều Tra Thanh Tâm Điện
144. Chương 144 : Buổi Tối Đi Điện Thanh Tâm (2)
145. Chương 145 : Buổi Tối Đi Điện Thanh Tâm (3)
146. Chương 146 : Âm Mưu
147. Chương 147 : Bị Phát Hiện
148. Chương 148 : Đừng Hợp Mưu Cùng Thái Tử Kia
149. Chương 149 : Nhân Tính Đạo Nghĩa
150. Chương 150 : Ta Đi Đoạt Lại Thành Cho Ngươi
151. Chương 151 : Không Cần Thành Trì Chỉ Muốn Nàng
152. Chương 152 : Quan Tâm Sẽ Bị Loạn
153. Chương 153 : Tính Toán
154. Chương 154 : Dò Đường
155. Chương 155 : Trưởng Thành (1)
156. Chương 156 : Trưởng Thành 2
157. Chương 157 : Dạ Hành
158. Chương 158 : Mình Nhìn Thấy Cái Gì Vậy
159. Chương 159 : Quý Mạc Phù Rơi Lệ
160. Chương 160 : Nữ Tử Thị Tẩm Đều Nguyên Vẹn
161. Chương 161 : Là Ai Tới
162. Chương 162 : Sơn Linh Sơn Linh, Lão Tử Rất Nhớ Ngươi
163. Chương 163 : Mấy Ngày Đó
164. Chương 164 : Chủ Nhân Các Ngươi Thích Ta
165. Chương 165 : Tính Toán Của Quý Mạc Trần
166. Chương 166 : Xin Lựa Chọn
167. Chương 167 : Nàng Gây Rối
168. Chương 168 : Thái Tử Là Người Tốt
169. Chương 169 : Ta Là Quân Cờ Sao
170. Chương 170 : Dù Có Bắt Cóc, Cũng Phải Bắt Ngươi Ra Ngoài
171. Chương 171 : Đánh Bạc
172. Chương 172 : Ta Phải Đi Rồi
173. Chương 173 : Giải Thoát Cho Hai Người
174. Chương 174 : Lão Tử Lên Được Chiến Trường, Nâng Được Đao Thương
175. Chương 175 : Kim Ốc Tàng Kiều
176. Chương 176 : Muốn Đi Thăm Tiên Đế
177. Chương 177 : Thái Hậu Nương Nương Ở Bên Trong
178. Chương 178 : Vương Triều Gấm Hoa Của Hôm Nay
179. Chương 179 : Xem Như Bị Lam Ánh Nhi Hại
180. Chương 180 : Vở Kịch Tàn Nhẫn Nhất
181. Chương 181 : Hỏi Khóa Vàng
182. Chương 182 : Quan Hệ
183. Chương 183 : Chân Tướng (1)
184. Chương 184 : Chân Tướng (2)
185. Chương 185 : Yêu
186. Chương 186 : Bí Mật
187. Chương 187 : Nói Mớ
188. Chương 188 : Ngàn Dặm Tìm Chồng
189. Chương 189 : Không Thể Để Nàng Ra Chiến Trường
190. Chương 190 : Tên
191. Chương 191 : Ca Ca, Muội Ở Lại
192. Chương 192 : Được Thái Hoàng Thái Hậu Chấp Nhận
193. Chương 193 : Nỗi Lo Của Vệ Lai
194. Chương 194 : Quý Mạc Trần Chết Trận
195. Chương 195 : Đúng Nửa Năm
196. Chương 196 : Tâm Bệnh
197. Chương 197 : Sự Xuất Hiện Của Hắn
198. Chương 198 : Lên Đường
199. Chương 199 : Ta Nguyện Theo Chàng Suốt Đời, Đi Tới Chân Trời Góc Bể (kết Thúc)
Còn có cơ thể của mình, cũng không còn linh hoạt tự nhiên như ngày trước nữa mà trở nên có chút vô lực, có chút suy yếu.
Thậm chí vừa rồi khi mình hoạt động điều khiển rút người lại, suýt nữa còn bị thất bại.
"Đi tìm cho ta một chiếc xe!" Cô quyết định thử dò xét một lần cuối cùng, "Thả ta đi, ta sẽ tha cho không giết bà ta!"
Bàn tay lại siết chặt hơn, dọa bà lão sợ tới mức vội vàng nói:
"Mau! Nhanh đi chuẩn bị xe!"
"Hừ!" Vệ Lai cười lạnh, hóa ra đúng thật là như mình nghĩ! Bọn họ biết xe là cái gì, vậy có nghĩa tất cả mọi thứ này đều do Higor an bài rồi.
Vừa rồi trong đầu cô còn nghĩ hiện tượng này chính là: ‘Thời không xoay chuyển, mượn xác hoàn hồn’ nữa chứ. Nhưng vô số ý tưởng ấy đều đã bị liên tục đè ép trở về.
Vệ Lai có chút nho nhỏ thất vọng.
Không bao lâu, xa xa có tiếng gió ngựa truyền đến. Kế tiếp có một chiếc xe ngựa tinh xảo lao tới rồi dừng ở trước mặt cô, còn có thêm một cung nô đánh xe.
Hả???
Có thật không đây?
Vệ Lai gượng cười khổ!
Đây là thứ quái quỉ gì?
Thì ra xe mà bọn họ nói chính là cái thứ đồ chơi này?
"Thôi đi!" Cô lắc đầu nói, "Cho ta một con ngựa, được không?"
Trong lời nói đã không còn hung ác như ban nãy nữa, cô bắt đầu cảm thấy chơi thật khá, cảm thấy hưng phấn, thậm chí cảm thấy rất. . . .Rất vui vẻ.
Hai câu vừa rồi bị bức về đáy lòng lại lần nữa được tám kiệu lớn nhấc ra ngoài, Vệ Lai cảm thấy ở đáy lòng mình đang dâng lên một tia hy vọng từ trước đến nay chưa bao giờ có. Mà ngay cả khi thấy những kẻ ở trước mắt muốn thiêu chết mình đều thân thiết đáng yêu làm sao.
Thì ra cuộc sống thật sự có thể bắt đầu lại!
Thái độ cô đột nhiên chuyển biến làm cho những người khác có phần không thích ứng nổi nhưng cũng không có ai dám lên tiếng phản bác.
Có thị vệ lặng lẽ dắt ngựa tới, nhưng Vệ Lai lắc lắc đầu nói:
"Nếu như các ngươi khi dễ ta ngay cả ngựa tốt hay xấu cũng không phân biệt được vậy thì các ngươi lầm to rồi!" Tay cô vẫn bấu ở trên cổ Lão thái thái nhưng hất cằm về hướng con ngựa đang kêu la ầm ĩ, "Con ngựa già này có lẽ chạy không hơn được hai dặm đường, có phải các ngươi cố tình muốn để ta cưỡi nó rồi sau đó chờ bị các người tới bắt lại sao? Hay là. . . ." Cúi đầu nhìn ngó con tin trong tay, "Hay là các ngươi cảm thấy bà ta sống đã đủ rồi? Nếu đã như thế, vậy bổn cô nương cũng không ngại tự mình ra tay tiễn đưa bà ta đi Tây thiên đâu!"
Xem tiếp: Chương 14 : Chạy Trốn