41 Nơi ở của Hàn Diễm được bày trí dựa theo Ly gia vốn có, đơn giản, mộc mạc, thanh nhã, ngoài vườn đặc biệt có nhiều cây hơn so với hoa nhỏ, lại cố tình mắc lên một chiếc xích đu bằng gỗ đang khẽ đung đưa trông rất đnags yêu.
42 Bạch Vận phường vốn đã có từ trước, nhưng lại với cái mác thanh Lâu cùng người sở hữu ngầm là Ly Bách. Hiện tại Hàn Diễm lại một lần nữa sử dụng cái tên Bạch Vận, điều này cũng có điểm thông minh, lại khiến Ly Bách lúc đó nghe tin bởi vì ngạc nhiên cùng với kinh hỉ mà cả ngày không ngừng suy nghĩ, đôi lúc lại bất ngờ phá lên cười.
43 [Con người sinh ra luôn có chủ đích, ít nhất là sắm một vai nào đó trong cuộc đời của một ai khác. Nhưng mà nếu một con người được tạo ra, sau đó lại chết trước khi được thấy bầu trời kia thì nghĩa là gì? Mục đích của sinh mạng đó là gì? Hàn Diễm, tại sao cô lại quay trở về nơi cô không hề được phép bắt đầu? Tại sao tôi phải vì cô bất chấp vẽ ra một đường sinh mạng mà chính tôi cũng không rõ ràng cô sẽ làm gì? Tại sao cô luôn khó dễ tôi như vậy? Cô lúc nào cũng vô dụng đến như vậy.
44 Ta là một gia nhân nhỏ trong phủ, quang năm chỉ quét tước, chỉnh trang lại mấy bức thơ trong sân phủ. Nhưng đây cũng là phúc phần của ta khi được làm việc ở nơi đây.
45 Ở gần một con suối ven cánh rừng nơi Ly Bách cùng lão Lý đã xuyên qua, hiện tại trong lúc lão đầu lo chạy đông chạy tây tìm thêm củi, lấy thêm chút nước thì đại thiếu chỉ ngồi đó, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm chỉ có vài ngôi sao, mà mặt trăng hơn một nữa cũng đã bị mây đen che phủ, trước mặt là đám lửa không quá lớn mà xung quanh thứ được soi rõ cũng không quá nhiều, mà âm thanh của côn trùng hay tiếng xào xạc của lá cây lại vô cùng sinh động đến bất ngờ, hắn nhàm chán thả thêm củi vào đám lửa
"Thiếu gia à, không cần thả quá nhiều đâu, lửa sẽ lớn lên đó"_lão lý vẫn đang miệt mài tìm nhanh cây khô không quên quay đầu nhắc nhở thiếu gia nhà lão_"Lão không nghĩ lửa lớn sẽ tốt cho chúng ta lúc này đâu"
Ly Bách nhướn một bên mày, cũng không như thường lệ buông ra câu phản ứng, chỉ đơn giản dừng thả, tay bắt vòng quanh chân, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn quanh.
46 Tiểu Bạch hạ xuống kiếm của hắn, mang theo dòng máu đang chảy trên thân kiếm rơi xuống vài giọt trên mặt đất, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đến người đang tiến về phía hắn.
47 Hàn Diễm thời điểm dùng bữa rất không ngay ngắn, nàng tìm mọi cách chọc phá nhưng mà Trịnh Thắng một lời cũng không trách hay đơn giản chỉ là cái chau mày nhẹ mà chỉ ân cần hỏi nhỏ liên tục cứ như một lão phụ thân có được đứa nhỏ lúc tuổi đã xế chiều.
48 Hàn Diễm thời điểm trở về, A Đào cùng A Lan đều đã ở tại cửa chờ đợi. Hai người vừa thấy nàng cùng Trịnh Lương vẫn đang tay trong tay thì liền cúi người_”Vương gia, tiểu thư”
Hàn Diễm ngây ngô nhìn qua Trịnh Lương, hắn cũng nhìn qua nàng, mỉm cười, đưa tay xoa đầu_”Ngoan, nên nghỉ ngơi rồi”
[ Chỉ mới vài ngày mà hiện tại đã như vậy sao?]_A Đào cùng A Lan người không khỏi càng cúi thấp hơn, khi tức của hai người này vốn tưởng như ấm áp, gần gũi, thân cần nhưng thực ra lại chẳng phải như vậy.