1 Thiên Nhật Đại Lục - Một tu chân đại lục khổng lồ.
Nam Hỏa Vực
Chấn Lôi Sơn Mạch
Lâm Nghị đang chuẩn bị độ Đăng Tiên Lôi Kiếp, hắn ngước đầu lên nhìn thẳng vào tầng trời cười dài:
- Lão tặc thiên ngươi sinh ta ra như một phế vật, đày đọa ta qua từng kiếp nạn, ta không biết và cũng không muốn biết vì sao ta phải chịu vạn vạn niềm đau như thế, nhưng cũng nhờ những điều đó mà ta có thể đứng đây, vô địch, và ta sắp đến rồi, ngươi hãy chờ, ta sẽ đến đòi lại điều mà ta đáng ra phải có.
2 Ngoại ô TP Hồ Chí Minh.
Một chiếc ôtô chạy băng băng trên con đường.
- Ài, buồn ghê á. Khó khăn lắm ba mới có một ngày rảnh rỗi để dẫn tụi con đi chơi xa, vậy mà trời lại mưa tầm tã như vầy.
3 Giữ cậu ấy lại. Có vẻ như là di chứng sau vụ tai nạn. - Bác sĩ vừa tiến vào, nhìn thấy Nguyễn Kiên đang ôm đầu đau đớn kêu rên thì vội vàng nói.
Vừa nghe bác sĩ nói thì mấy cô y tá ở bên đã lao vào giữ chặt hắn lại, cả ông Nam cũng tiến đến giúp.
4 Trước khi đến bệnh viện, ông Nam không có hi vọng gì nhiều về việc Nguyễn Kiên có thể giữ được trí nhớ mà ông cần, tuy nhiên khi nghe được lời khẳng định của hắn thì ông đã dâng lên niềm hi vọng.
5 Nguyễn Kiên mở cánh cửa xe taxi bước ra, trước mắt hắn lúc này là một tòa nhà 50 tầng, cao tưởng như chọc thẳng vào tầng trời. Khi hắn đứng trước tòa nhà này, ngước nhìn bầu trời trên cao, hắn có một so sánh trực diện, một sự cảm thán dâng lên trong đầu hắn:
- Chúng ta thật nhỏ bé, so với đại dương ta chỉ là giọt nước, với sa mạc ta chỉ là hạt cát, đối với thiên địa ta chỉ là cỏ rác.
6 Nguyễn Kiên sắp xếp ổn định mọi thứ xong thì trời cũng tối, hắn mệt mỏi ngả lưng trên giường rồi ngủ đi.
Lâm Nghị tỉnh lại, vươn mình vài cái rồi ngồi thiền định trên giường.
7 Một nơi khác xa xôi hẻo lánh, ngoại ô phía cực tây của Sài Gòn, một biệt thự xa hoa. Lương Đông Phức thức dậy từ trên giường ngủ, vớ tay lấy cái điện thoại đọc tin nhắn.
8 Hắn tiến vào căn phòng ngủ lớn theo chỉ dẫn của lão Lương.
- Aaaaaa! Thả ta ra, tên khốn, đi chết đi! Có ai không, cứu tôi với, ba ơi, cứu con! Huhuhuhuhu!
- Hừ, con chó cái, cứ kêu gào đi, chẳng ai đến cứu ngươi đâu.
9 Nguyễn Kiên bây giờ đang cùng Võ Hùng ngồi xe buýt đi Biên Hòa. Võ gia hiện tại đang cư trú ở tỉnh Đồng Nai, theo lời Võ Hùng thì hắn phải đi vào thành phố Biên Hòa trước để gặp người, chuẩn bị ít đồ dùng rồi mới ngược sông Đồng Nai đi vào địa phận gần vườn quốc gia Nam Cát Tiên.
10 - Bám đuôi? - Võ Hùng kinh ngạc thốt lên.
- Phải, có năm tên, ba tên ở phía ngoài trước và hai tên đang ở xa quan sát. Tôi có thể xử lí ba tên, hai tên đến sau phiền cậu lo liệu.
11 Xử lí xong bọn bám đuôi, Nguyễn Kiên cùng Võ Hùng nhanh chóng rời khỏi, đi vào một quán cafe, lựa một chỗ vắng mà ngồi, tìm hiểu manh mối chú Khả để lại.
12 Nguyễn Kiên bước từng bước chậm rãi, tay cẩn thận gạt những cành cây chắn đường qua một bên. Hắn hoàn toàn có thể lướt nhanh nhưng vì giữ cho cánh rừng nguyên sinh tươi đẹp này bảo toàn hình ảnh của nó, hắn chỉ chậm rãi và cẩn thận, cố gắng không để lại một dấu vết nào trong rừng.
13 Đến!
Nguyễn Kiên tập trung, “tiên hạ thủ vi cường”, hắn động. Ba bước chân áp sát, trong thế công tới, tụ lực vào hai tay, đánh ra một đòn “Song trọng phách quyền” vào bụng mặt sẹo.
14 Sau khi Nguyễn Kiên và Võ Hùng kết nghĩa huynh đệ, họ lại tiến vào trong võ đường, để ông lão truyền lại tuyệt học cho Nguyễn Kiên. Theo như những gì ông nói thì đây cũng không phải là võ học do Võ gia sáng tạo, mà là một tuyệt học do một lão tổ cường đại đã vượt qua cảnh giới võ đạo thông thường đoạt vê.
15 Nguyễn Kiên mở mắt, đập vào mắt hắn là một tán cây xanh tươi, một khung trời bao la rộng lớn. Nguyễn Kiên đứng dậy, nhìn quanh, khắp nơi đều phiêu phù những tia sương khói, một không gian rộng lớn chỉ một mình hắn, đứng dưới tán cây.
16 Nguyễn Kiên và Võ Hùng đang trên chuyến xe buýt trở về Sài Gòn. Hắn đã từng gọi một cuộc gọi về Sài Gòn trước khi vào rừng Nam Cát Tiên tìm gặp ông nội Võ Hùng.
17 “Tôi cần anh giúp đỡ. . . ” Nguyễn Kiên đến giờ vẫn còn suy nghĩ những lời của Trần Ngọc Kỳ. Nàng đã đưa hắn về phòng, kể lại câu chuyện của mình, một câu chuyện khiến Nguyễn Kiên thật sự chấn động.
18 Bọn khốn, thả mẹ và em gái ta ra.
- Đại Nghĩa, bình tĩnh con. mẹ con và Tiểu Ái đang trong tay chúng, đừng làm chúng nóng giận.
Hai cha con khi chứng kiến người thân của mình bị bắt làm con tin thì rất lo lắng, nhưng họ không thể làm gì.
19 Khi mọi người vẫn còn trong niềm vui vừa thoát khỏi nguy hiểm, một giọng nói lạnh lùng vang lên báo hiệu vỏ dừa vẫn còn đó.
- Đã xong hết chưa? Tới giờ chết rồi.
20 Tất cả những người còn tỉnh đều nhìn vào Nguyễn Kiên, chính xác hơn là Lâm Nghị đang đứng ở bên cạnh hai cái xác. Họ thật sự chấn kinh rồi. Trước đó cũng có giết người, mười hai người chết, đều do một tay Nguyễn Kiên làm, nhưng không mấy đáng sợ với mọi người.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50