1 Thủ đôNăm 2010, dưới ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng lên sự phồn hoa nơi thủ đô. Thế vận hội năm 2008 đã khiến cho cái thành phố cổ kính này bổng nhiên tản ra một sức hấp dẫn đến kinh người.
2 Nhiếp Chấn Bang cũng đã trở thành một trò cười lớn trong cái vòng tròn của đám Thái tử ở thủ đô. Trước kia khi ông cụ còn trên đời, bất kể như thế nào thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
3 - Mình đã chết rồi sao? Mình đã chết rồi sao?Nhiếp Chấn Bang cảm thấy bản thân có chút choáng váng đầu, rõ ràng hắn nhớ được hắn đã nhảy từ trên tháp xuống.
4 Thời khắc này, Nhiếp Chấn Bang đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, cứu! Người có việc nên làm, có việc không nên làm. Đây là nguyên tắc của hắn. Mặc kệ về sau như thế nào, cho dù là kết cục bi thảm lại tới một lần, vậy thì sao nào? Lúc này đây, nếu không cứu, chính hắn sẽ hối hận cả đời, sống trong sự lên án của lương tâm.
5 - Cậu thanh niên, cậu…Miếng ngọc bội trước ngực cậu, có thể lấy xuống cho tôi xem một chút không?Nhiếp Quốc Bình giờ phút này có hơi xúc động, bàn tay giơ ra cũng đã hơi run run.
6 Nhiếp gia không công khai ra bên ngoài về việc trở lại của Nhiếp Chấn Bang. Đây chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp. Con trai của Nhiếp gia, chỉ làm thanh niên trí thức chưa tới một năm ở nông thôn Yến Bắc, mà đã mang tới cho Nhiếp gia một đứa con trai, đứa con trai này còn tự mình tìm tới nữa, nếu chuyện này đồn ra ngoài, Nhiếp gia chẳng còn mặt mũi nào nữa.
7 -Hỗn láo, ở đây có chỗ ày nói sao?Nhiếp Quốc Uy lập tức liền đứng lên, lớn tiếng quát. Thật đúng là không ra gì mà, không có phép tắc gì cả. Nhiếp Quốc Uy trừng mắt nhìn cái đứa được gọi là con trai này.
8 Lời nói của Diệp Thục Nhàn tuy rất lãnh đạm nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không hề phật lòng. Vốn dĩ cho rằng đó là một người chồng rất thành thật, nhưng sau mười mấy năm lại đột nhiên có thêm một đứa con trai, mấu chốt lại là đứa con trai này còn không phải mình sinh ra, chuyện như vậy đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác cũng rất khó để chấp nhận.
9 Kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang tuy rằng không có lăn lộn trong vòng này quá, nhưng cũng đã thấy được nhiều. Hồng tam đại, so với một đám người lão tam giới (cách gọi chung dành cho học sinh cao trung, sơ trung và sinh viên tốt nghiệp ba năm 1966, 67, 68 thay vì được học tiếp thì do sự hỗn loạn mà cuộc Cách mạng văn hóa gây ra, họ bị phân tán xuống nông thôn làm việc, đến năm 77 mặc dù được phục hồi, nhưng do quá tuổi cho nên dù học tiếp nhưng họ được xếp vào nhóm lão tam giới để phân biệt với hệ học sinh sau đó là tân tam giới), thì tuy rằng có sự thay đổi rất nhiều, nhưng tổng thể chung thì ở một số việc, họ vẫn giữ nguyên tắc.
10 Tìm theo giọng nói nhìn qua, lúc này, ở cửa trường học, đã tụ tập ba nhóm người. Nhiếp Chấn Bang bên này một hội, Chu Thần một hội, mặt khác, Dương An Bang giờ phút này cũng đã không hề cố kỵ mà châm một điếu thuốc, tựa vào vách tường chỗ cửa trường, hoàn toàn là một dạng đứng xem kịch vui.
11 Kỹ thuật quyền anh của người đàn ông to lớn là lấy tốc độ và sức mạnh làm sở trường, không có bất kỳ chiêu thức lối mòn nào, đánh thẳng rút thẳng. Ngược lại mang ý nghĩa có chút hình ý.
12 - Chánh văn phòng Cố, đây là tài liệu đưa lên cho Thủ tướng, xin ông xem qua một chút. Văn phòng trung ương, Nhiếp Gia Lương vừa đi làm liền đem tài liệu tối hôm qua đã chỉnh lý lại xong đưa tới.
13 Lời nói của Nhiếp Chấn Bang quả thật rất chói tai. Ít nhất, đây chính là cảm giác lúc này mà Nhiếp Gia Lương cảm nhận. Nhìn bộ dạng giống như một tên gàn bướng ở thành Tứ Cửu này, cà lơ phất phơ, ngồi cũng không ra ngồi của Nhiếp Chấn Bang, trên vẻ mặt bất cần đời của hắn, dường như đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể.
14 Khách sạn thủ đô là một trong những khách sạn cao cấp nhất ở thủ đô này. Thủ đô trong những năm thập niên 60, các khách sạn kiểu Nga rất phổ biến. Có thể dùng cơm ở những khách sạn kiểu Nga này mà nói, đó là một vinh hạnh lớn lao và cũng là một chuyện đáng gia để khoe ra.
15 - Mày dám đánh tao?Chu Thần còn đang ngẩn người lập tức đã tỉnh lại mà vọt lên. Chu Thần chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ. Đi tới chỗ nào mà gã không được nâng như nâng trứng, nịnh bợ bơm bít.
16 Dương An Bang trong lòng thầm phân tích. Bảy mươi ngàn tệ, khoản tiền này đối với những người thuộc tầng lớp như mình mà nói, cũng không phải là con số lớn gì lắm.
17 Về đến nhà, lần này, Nhiếp Quốc Uy nhưng lại đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt thật không tốt. Diệp Thục Nhàn cũng ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng tỏ ra có chút chút bất đắc dĩ.
18 Nghe nói như vậy, Diệp Thục Nhàn ở bên cạnh cũng có chút xấu hổ ở trên mặt. Tuy nhiên, cái vẻ mặt xấu hổ này cũng chỉ là chợt lóe mà qua, vào lúc này, Nhiếp Quốc Uy cũng không có chú ý, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn thấy được rồi.
19 - An NaDương Thắng Lợi giờ phút này có loại cảm giác thẹn quá thành giận. Sau khi hét lớn một tiếng, nhìn Dương An Na, dường như nhớ ra đây không phải hai đứa con trai ông mà là con gái của ông, ngay lập tức ông lại lấy lại giọng nói bình thản: - An Na.
20 - Chấn Bang, biểu hiện ngày hôm qua của cậu, ông anh tôi đây chỉ có thể ngưỡng mộ thôi. Mà ngay cả ảnh cả, cha của anh nữa, cũng không dám ở trước mặt ông cụ nói chuyện như vậy.