1 Nhìn vào kính, chải sơ lại mái tóc, cột thêm chiếc nơ xanh, đánh tí phấn hồng lên má, mẹ bảo tôi trang điểm trông có vẻ thùy mị hơn. Lúc này tôi cần phải để cho người ta có cảm giác như vậỵ Hôm nay là ngày đi tìm việc thứ năm rồị Nói là tìm việc cũng không đúng lắm, vì gặp việc gì tôi cũng nhảy vào thử thời vận cả.
2 Thế rồi cái ngày đáng ghét ấy lại đến. Cơm tối xong, tôi ngồi tựa lưng bên khung cửa ngắm mưa đang đầy trờị Ngoài hiên, những sợi dây điện đọng nước lóng lánh trong như những chuỗi ngọc trắng toát.
3 Một chú chó Bi Bi nhỏ từ nhà sau chạy ra, chú ve vẩy chiếc đuôi ngắn xù lông của nó trước mặt mọi người, theo sau là cô chủ Như Bình của nó. Như Bình là con gái lớn của dì Tuyết, lớn hơn tôi bốn tuổi, nhưng thuộc loại phụ nữ an phận.
4 Chiếc roi trên tay ông quất xuống đầu, xuống thân tôi như mưa bấc tôi tránh không kịp nữạ Có mấy lần roi rơi trên mặt đau rát. Càng đau tôi càng giận, nước mắt ứa ra, tôi bắt đầu chửi, tôi không biết lúc đó mình đã chửi thế nào, ãi đến lúc cha đã mỏi tay, ông mới ném roi đi, lạnh lùng bảo tôi:- Không dạy mày, mày không bao giờ biết ai là cha mày cả!Cha ngồi xuống ghế, lượm chiếc dọc tẩu lên, chăm chú nhìn tôị Sự giận dữ của ông có vẻ đã nguôi, cầm một trăm ngàn trên kỷ trà đưa tôi, ông nói:- Đem một trăm ngàn này về trước, ngày mai trở lại lấy thêm một trăm ngàn may quần áo với trả tiền nhà.
5 Thế. . . thế làm sao ta đành lòng xài tiền của họ chứ?- Thì cứ dùng đi, rồi con sẽ có cách mẹ đừng lọTắm bằng nước nóng xong, tôi cuốn người trong tấm da hổ.
6 Tôi tiếp tục tới lui “đằng kia”, nói đúng hơn thì việc lui tới nơi ấy nhiều hơn cả lúc trước. Lần lần tôi khám phá ra một điều giữa cha với tôi hình như gần gũi hơn tôi tưởng, người có vẻ chú ý nhiều đến cuộc sống của mẹ con tôi, trong khi tôi đang ở trạng thái phòng bị, cảnh giác.
7 Đột nhiên tôi hỏi:- Anh là nhà văn à?Thư Hoàn cười:- Không, tôi không viết bao giờ, nhưng tôi hiện học ở Văn Khoạ- Thôi ăn kẹo bánh đi chứ, mải lo nói chuyện thế!Dì Tuyết đột ngột hốt nắm kẹo đưa cho Hoàn, đồng thời quay mặt lại liếc xéo tôịTôi hơi ngẩn ra một tí rồi chợt hiểụ Bà ta tưởng tôi cố tình chen vào phá đám! Cơn giận đột ngột đến, khẽ liếc nhìn Như Bình, nàng vẫn ngoan ngoãn như con cừu non.
8 Trời sắp sáng mà tôi vẫn không ngủ được. Vừa mới chợp mắt một tí là tôi nghe có tiếng người nói chuyện. Tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ. Mặt trời chói lọi trên đầu giường.
9 Tết đã trôi qua, một cái tết thật bình lặng. Đêm ba mươi, hai mẹ con ngồi nhìn nhaụ Mồng một sáng “đằng kia” chúc mừng năm mớị Hai ngày tiếp đó gió bấc thổi mạnh, cái lạnh căng da làm mọi người không ai muốn ra khỏi nhà, nhưng gió bấc vẫn không cầm được chân tôịMặc chiếc áo lông thật dày, tay đeo găng kín, tôi vẫn nhởn nhơ trên sườn núi, bên bờ sông, và người luôn luôn bên cạnh tôi, bao giờ cũng là người thanh niên tràn đầy sức sống - Hà Thư Hoàn.
10 Quay sang Hoàn, cha hỏi:- Sao cậu Hoàn, cậu có sẵn lòng kèm Y Bình học thi đại học không?Giọng nói của cha lúc nào cũng ưa ra lệnh, Hà Thư Hoàn có vẻ thích, anh chàng nhìn tôi:- Tôi rất sung sướng được kèm cho Y Bình, nếu được tôi sẽ cố gắng để Y Bình đỗ đạt.
11 Trời mát dần, tháng bốn là tháng có thời tiết tương đối tốt. Những trận mưa phùn, những cơn gió bất hạnh lạnh lẽo đã bị những làn gió mát thổi đi, mặt trời đã hiện ra mang những tia nắng sưởi ấm tấm lòng rộn rã đầy niềm vui và sức sống của tôị Bây giờ chưa phải là lúc chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học, nhất là tinh thần của tôi chưa sẵn sàng, cầm quyển sách lên mà tôi cứ nghĩ chuyện đâu đâụ Hai nữa là vì không có thời giờ, lúc nào tôi cũng bận rộn với những buổi hẹn hò với Thư Hoàn.
12 Cha đưa tôi trở về thực tại:- Y Bình, con muốn mua nhà phải không?- Vâng, như vậy lợi hơn là mỗi tháng mỗi đóng tiền nhà. - Thế còn việc thi lên đại học?- Thi chớ!Hôm nay sao cha lo lắng cho tôi quá vậy! Tôi đưa mắt nhìn cha khó hiểụ Tình cảm con người là một cái gì mâu thuẫn rắc rốị- Lúc này con có bận gì không?- Dạ bận yêu!Tôi đáp nhanh.
13 Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi đến thăm cha mẹ Thư Hoàn. Đây là một buổi đến viếng có hẹn trước, vì cha của Hoàn là người lúc nào cũng bận rộn, ít khi rảnh rỗi ở nhà.
14 Khi biết được tin Y Bình yêu Thư Hoàn, tôi đã tưởng mình có thể chết đi được. Tôi định tự tử nhưng lại không đủ can đảm. Bây giờ thì tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đã hiểu, Y Bình đẹp hơn, thông minh hơn tôi, bao nhiêu đó đủ để chứng tỏ Y Bình xứng đáng với Thư Hoàn hơn tôị Vả lại, Y Bình đối với tôi cũng không đến đỗi gì, mình lại là chị em thì.
15 Mùa hè đã đến, tháng bẩy Hoàn sẽ ra trường. Một hôm xe nhà chàng ngừng trước cổng nhà tôị Mẹ Hoàn chính thức đến thăm mẹ tôị Trong gian nhà thấp và rẻ tiền, bà vẫn không để lộ một cử chỉ khinh rẻ hay coi thường chúng tôị Ngồi ở cạnh giường mẹ, bà vui vẻ khen ngợi tôi, và mẹ cũng không quên đáp lễ lại bằng cách ca tụng Hoàn.
16 Thư Hoàn đứng dậy, chậm rãi bước tới, tay chàng nâng cằm tôi lên, chàng nghiến răng:- Khuôn mặt quá đẹp mà trái tim lại quá tàn nhẫn! Không ngờ tôi thế này mà cũng bị sắc đẹp làm mờ mắt!Giọng nói chàng như từng nhát dao nhọn ấn vào tim.
17 ”Người bỏ tôi rồi, ngày qua đã qua không còn đến. Tim tả tơi buồn, ngày mai rồi cũng chỉ buồn mà thôị Trời đổ mưạ. . ”Khoác áo tơi, dọc theo con lộ cũ tôi chậm rãi bước tới “đằng kia”.
18 Tôi hét to:- Mẹ đừng nhắc đến tên hắn nữa! Hắn khóc à? Nước mắt cá sấu đó mẹ đừng có tin!Mẹ đã ngừng nói, tôi vẫn còn giận:- Con không muốn thấy mặt hắn, mẹ nghe rõ chưa!Bàn tay người xoa đầu tôi:- Thôi được rồi, được rồi! Con đừng giận nữa, bây giờ con muốn ăn cái gì mẹ làm cho ăn.
19 Đúng như điều cha nói, con nhà họ Lục không thể nào bị bệnh quật ngã. Chỉ trong vòng ba, bốn hôm là tôi lại khỏe ngay như xưạ Một lần bệnh nặng, một lần mất tình yêu rồi lại được, tôi trưởng thành, trầm tĩnh và thích phân tích hơn.
20 Bà định chết hay sao chứ?Dì Tuyết lấm lét im ngay ngồi xuống ghế, hai tay ôm mặt, khóc:- ông ghét tụi này, sao ông không đuổi hết rồi rước mẹ con họ đem về.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38