1 Đại Đường thịnh thế, văn thành võ trị, thiên hạ thái bình. Nhưng Kinh gia ở Tô Châu lập nghiệp bằng lá trà và đồ gốm lại không ‘thái bình’ như vậy. Kinh Tề Tu phẫn nộ nhìn ba đứa con gái đang cười đùa, “Nhìn ba đứa các ngươi xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ, các ngươi có biết bên ngoài nói về các ngươi khó nghe thế nào không?” Đáng tiếc không có ai để ý đến lão, khiến cho lão không khỏi cảm khái, làm cha thật khó.
2 Một đêm yên tĩnh, bầu trời tối đen không có lấy một vì sao, duy nhất có một mảnh trăng màu bạc ở trên cao, nhưng mà ánh trăng lại rất quỷ dị, vây quanh một khu rừng rậm đầy sương mù.
3 Vừa sớm tinh mơ, Thiết Liệt đã bị Xuân Lan lôi dậy, phát hiện huyệt đạo đã được giải, không những thế, còn có thêm xích tay, xích chân và. . . . xích cổ.
4 “Thiếu gia, bán đi như vậy không phải quá tiện nghi cho cái tên nam nhân chết tiệt kia sao?” Sau khi rời xe, Xuân Lan cũng cưỡi ngựa giống như Kinh Vô Tình.
5 “Ngươi thấy ta cũng không quá kinh ngạc. ” Không giống như nô tỳ bên cạnh nàng vừa gặp hắn đã lăn ra bất tỉnh. “Thiết Tâm. ” Thiết Liệt dùng ánh mắt có ý bảo Thiết Tâm đứng bên cạnh nâng Xuân Lan dậy “Mang tuỳ tùng của Kinh công tử vào phòng khách nghỉ ngơi.
6 “Nếu nàng đáp ứng ta không kêu, không làm loạn, ta sẽ giải huyệt đạo cho nàng. ” Đem nàng đặt ở trên ghế, khoé miệng Thiết Liệt hiện lên ý cười. Kinh Vô Tình nghĩ thầm, nàng có khả năng nói sao chứ? Giờ phút này đến cả việc lắc đầu nàng cũng không làm được.
7 Ánh mắt của nữ nhân này có phải có vấn đề rồi không? “Kinh công tử, chào. ” Hoa Liên cười khanh khách, ân cần thăm hỏi. “Chào. ” Kinh Vô Tình đứng trước gương sửa lại y phục, không có quay đầu lại.
8 “Nhớ ta sao?” Không hề dự báo trước, hai mắt của nàng bị hai bàn tay to che lại, hơi thở nam tính quen thuộc phút chốc bao phủ lấy nàng. “Thiết Liệt. ” “Bảo ta Liệt.
9 Căn cứ theo cách nói của Xuân Lan, người của Mộc Gia Bảo ẩn náu trong thành chờ thời cơ hành động, Kinh Vô Tình quyết định tự mình đi tìm người mà Xuân Lan nói đã gặp để tìm hiểu triệt để.
10 “Đứng lại. ” “Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi tha cho ta đi. ” Trên hành lang thỉnh thoảng truyền đến âm thanh rượt đuổi của Hoa Liên và Thạch Định Phong.
11 “Chúng ta là người làm ăn. ” Kinh Vô Tình đặt cây bút xuống. Nàng chính là có lòng tốt giúp cho hắn nổi tiếng. Sau khi trở lại Tô Châu, Kinh Vô Tình thay một bộ quần áo bằng gấm, vùi đầu vẽ bức tranh trên bàn.