1 Hóa ra yêu một người lại có thể là chuyện trong nháy mắt!Nguyễn Ân thỉnh thoảng lại nghĩ, có phải ai cũng có lúc như vậy, vô tình nhấp môi một loại rượu lạ để rồi nghiện? Có thể là vì mùi vị ngon, có thể là vì slogan kinh điển, nhưng cũng có thể chẳng vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là thích thôi! Tình cảm của cô đối với Cố Tây Lương cũng vậy! Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã mù quáng trao tình cảm cho anh, đã vội vàng nhận định anh chính là mục tiêu trong sinh mệnh của mình, cô tin tưởng tuyệt đối điều đó.
2 Ôm một bụng nhiệt tình, ngày thứ ba Nguyễn Ân cùng với Cố Tây Lương bay đến đảo Fiji, bắt đầu tuần trăng mật của hai người. Lộ trình là do Cố Tây Lương lựa chọn, hôm trước trên đường đi làm về nhà, anh thuận miệng hỏi Lục Thành xem Nguyễn Ân có liên lạc với anh ta hay không, Lục Thành nói không hề nhận được điện thoại của Nguyễn Ân.
3 Cô biết anh, anh cũng biết cô. Ngàn lời cũng không cần nói tiếp, chỉ cần một câu tình thơ ý họa, hóa ra cậu cũng ở đây. Cố Tây Lương lái xe thẳng vào trong sân mới dừng lại, một tốp năm, bảy người vội vạng chạy ra, trong lòng thầm chắc tới 90%.
4 Bốn người hẹn nhau ở Bách Liên. Nguyễn Ân và Cố Tây Lương tới trước, lúc đi qua phòng bao, Nguyễn Ân không kiềm chế được mà phóng tầm mắt về phía ngã rẽ kia.
5 Phật dạy: Mệnh do kỷ tạo, tương do tâm sinh. Cuối tuần, Nguyễn Ân ngủ rất ngon, đến tận tám giờ mới tỉnh. Hình như cô càng ngày càng thích ngủ, thói quen không tốt chút nào.
6 Lần này Cố Tây Lương phải đi công tác mười ngày, hôm nay đã là ngày thứ tám. Mặc dù tối nào cũng nói chuyện điện thoại nhưng Nguyễn ân vẫn không kìm được nỗi nhớ nhung da diết, vì thế mà lúc đi làm tinh thần không mấy tập trung.
7 Hóa ra lực bất tòng tâm mới là nỗi bi ai lớn nhất. Nhìn khuôn mặt mà ngày đêm mình mong nhớ kia, Cố Tây Lương gần như không dám nhận ra. Giống như anh đã nói với Nguyễn Ân, anh từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, người ấy quay về khóc lóc cầu xin anh, tìm anh, gọi điện cho anh thừa nhận mình đã nhất thời hồ đồ… Nhưng anh chẳng bao giờ ngờ được, cô quay về trong bình thản như thế này.
8 Cố Tây Lương lại một đêm không về. Nguyễn Ân nằm trên giường, hai mắt hết nhắm rồi lại mở. Thật sự ngủ không được, cuối cùng cô đành trở dậy mở phim xem.
9 Phật đã dạy: Xin đừng đánh thức tình yêu của tôi, hãy để cô ấy tự tỉnh dậy. Ba người đàn ông ngồi trong Bách Liên. Trong mắt những người quen biết họ, cảnh tượng này có lẽ rất kỳ lạ.
10 Hòa Tuyết một mình đến Maldives. Cô đứng dưới khung trời Mal, nơi này hình như là thủ đô nhỏ nhất thế giới. Cô đi từng bước, từng bước trên con đường cát trắng, hai bên đường là những tòa nhà được xây dựng đượm phong cách Anh, rất nhiều người đi xe đẹp lướt qua cô.
11 Cho dù trái đất hình tròn, hai người gặp lại nhau, nhưng thế thì sao đây?Cơ hội không còn, không thể viết được cái kết. Trời đã sang thu, vốn mưa phùn liên miên không dứt thì nay trời lại đổ mưa rào như mùa hạ.
12 Trên đường lái xe tới bệnh viện, Cố Tây Lương lại nhận được điện thoại của y tá riêng, thông báo Hà Diệc Thư mất tích. Anh vội vàng quay đầu xe đến căn hộ của Hà Diệc Thư.
13 Lãnh đạo công ty đi họp, rắn mất đầu, nhân viên trong phòng đều coi đây là cơ hội để tranh thủ lười biếng, Nguyễn Ân cũng không ngoại lệ. Trước mặt cô để một cuốn sách mỏng, đây là cuốn tạp chí trẻ tuổi mà cô rất thích khi học đại học.
14 Trong giấc mộng của Cố Tây Lương, dường như tất cả chỉ toàn là màu đỏ, vô cùng giống máu. Lần thứ hai tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
15 “Không phải em không tốt, mà là cậu ta không đủ yêu em”Ly hôn…Ly hôn…Lần thứ hai tỉnh dậy từ cơn mê man, trời đã hừng sáng. Nặng nề thở ra một hơi, cô gái kéo tấm rèm cửa sổ.
16 Sau khi mọi chuyện đã ngả bài, Cố Tây Lương không quay về phòng ngủ nữa mà một mình chuyển sang phòng dành cho khách. Cuối cùng anh đã có thể quang minh chính đại mà chạy trốn.
17 Nút thắt của duyên phận, bàn tay nào có thể tháo gỡ?Đổi một nich MSN khác, Nguyễn Ân đóng giả một người xa lạ, lặng lẽ quan tâm tất cả mọi thứ liên quan tới Hòa Tuyết.
18 Lục Thành đón Hà Diệc Thư đi thử váy cưới, sau đó lại đưa cô về nhà rồi mới trở lại công ty. Hà Diệc Thư về tới nhà, thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó quan sát phòng ngủ một lần, nên thay đổi lại một chút rồi nhỉ? Khung ảnh trước đây bị cô tháo xuống, giờ Cố Tây Lương đang đem bày trong phòng làm việc.
19 Chương 19. 1Tất cả đau khổ của em anh đều không can dự, sự tự tin của anh từ đâu mà có?Từ khi trở lại Washington, Cố Nhậm đột nhiên rất bận rộn, thường thức suốt đêm ở trong phòng làm việc.
20 Về tới nhà, thấy mọi thứ bên trong không hề thay đổi, đặc biệt là bức ảnh lớn hai người chụp chung khi đi du lịch vẫn nguyên vẹn treo phía đầu giường, Nguyễn Ân chợt cảm thấy sống mũi cay cay.