1
2 Nếu như tất cả chuyện trước kia có thể trở lại lần nữa. Tôi có thể sẽ hiểu ra điều quan trọng trong cuộc sống. Dù cho có bị thất vọng, bị đả kích lớn cũng không hề oán giận Khiến tôi nhìn xa hơn.
3 Nhà Phương Minh Viễn là một căn nhà sạch sẽ nằm trong khu gia thuộc của nhà máy thiết bị, số phòng không phải là ít, ngoài hai phòng chính một lớn một nhỏ, còn có một nhà bếp và một nhà vệ sinh, ngoài ra còn có một cái sân khoảng mười mét vuông.
4 Phương Minh Viễn bị ngã, hôn mê trong bệnh viện nhà máy ba ngày. Ba ngày đó, người nhà Phương Thắng rất lo lắng. Ông Phương suýt chút nữa đã quyết định mang Phương Minh Viễn đi tới bệnh viện lớn ở tỉnh thành Phụng Nguyên khám bệnh.
5 (Năm 1983, đây đã là năm thứ năm cải cách mở cửa) Năm thứ 5, thị trấn nhỏ Hải Trang nằm trên cao nguyên Hoàng Thổ cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, thay đổi âm thầm lặng lẽ.
6 Tiếng nói non nớt của Phương Minh Viễn ở trong sân tuy không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm vang trong lòng ông bà Phương. Bà liền ôm Phương Minh Viễn vào trong lòng, mắt đã ứa lệ.
7 Buổi nói chuyện của Phương Minh Viễn cuối cùng cũng đã thuyết phục được hai vợ chồng ông bà Phương, mà đã có được sự ủng hộ của ông Phương, vợ chồng Phương Thắng và hai cô của Phương Minh Viễn tuy nói rằng đối với kết quả này trong lòng còn hoài nghi, nhưng ở nhà họ Phương, ông Phương vẫn có khí thế của chủ gia đình, những việc mà ông quyết định, thì không dễ gì thay đổi được.
8 Mọi người rất nhanh đã đến đầy đủ, ông cụ Phương tthì hiển nhiên không nhường cái ghế ngồi chủ nhà của mình, ở nhà máy cũng vậy, tuy là bây giờ ông đã nghỉ làm, nhưng những người bạn làm chung năm xưa, học trò vẫn còn rất nhiều người.
9 Quán ăn nhỏ của chú Út Phương Bân rất nhanh đã đi vào nề nếp, bởi vì Phương Minh Viễn ở đằng sau lưng hướng dẫn, ông Phương bắt Phương Bân mỗi ngày khi bán bánh bao phải mặc áo dài trắng, đội mũ trắng, mà hàng ngày phải giặt sạch trắng tinh hai thứ này.
10 Phương Minh Viễn một đời tái sinh sao có thể sợ lời khiêu chiến về các kiến thức của trẻ em này, tự nhiên không chút do dự mà đồng ý. Trong lòng Triệu Kiến Quốc cũng cân nhắc một lát, một đứa bé sáu bảy tuổi, hỏi vấn đề “Cao thâm” của lớp ba bốn năm, chẳng phải là cố ý ức hiếp đứa bé sao, chuyện này mà này truyền đi đối với thanh danh mình cũng không tốt.
11 Có Triệu Kiến Quốc hậu thuẫn, Phương gia xem như đã thành công, mỗi ngày cung ứng một trăm cân bánh bao cho căng-tin. Cứ thế này chẳng mấy chốc mà phát tài, ngay cả bố mẹ và hai người cô của Phương Minh Viễn khi đi làm về cũng đều xắn tay áo giúp gói bánh.
12 Thị trấn Hải Trang tuy chỉ là một thị trấn nhỏ của huyện Bình Xuyên, dân số hơn mười vạn người, do nhà máy cán thép Tần Tây năm đó từ Đông bắc chuyển đến.
13 - Ba mươi tệ! Lần này chính Chu Viên Triều cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ở vào những năm tám mươi, lương một công nhân cũng chỉ mười bảy, mười tám đến hai mươi hai, hai ba tệ.
14 Mua được tem khỉ thành công, Phương Minh Viễn trên đường đi cảm giác tựa như bay, thẳng tiến về nhà. Kiếp trước, khi Phương Minh Viễn quan tâm đến tem khỉ thì đã là cuối những năm 90, thời điểm mà một tờ tem khỉ đã tăng lên đến hơn 1000 tệ.
15 Thuyết phục thành công ông Phương, Phương Minh Viễn lúc này mới có thể tiếp tục kéo dài kế hoạch lớn thu mua tem khỉ. Ông Phương cũng không đi thuyết phục vợ chồng Phương Thắng và hai cô của Phương Minh Viễn, mà chẳng qua là chuyển nhượng cho hắn và Phương Bân, bà nội Phương Minh Viễn, và đưa cho Phương Minh Viễn một phần tiền để triển khai hoạt động.
16 Phương Minh Viễn muốn làm ra phiên bản nhái máy nước nóng năng lượng mặt trời, sau khi thuyết phục được người trong nhà họ Phương đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài thông qua hàng xóm, mọi người đều đến để học hỏi.
17 - Hả? Minh Viễn lại làm sao vậy? Phương Thắng cảm thấy khó tin nên hỏi lại. Ông Phương đến đó chơi có vài giờ , quay về sao lại có thêm ông bà sui gia! - Chính miệng ông Triệu chủ động nói ra , cha lại không ý tứ gì cả làm mất mặt gã ngay tại chỗ ! Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang cầu xin người ta, huyện quan cũng không bằng hiện quản mà! Gã nói như thế nào, ông già như cha dĩ nhiên là chỉ có thể nghe thôi.
18 Phương Minh Viễn lên lớp hai, hắn từ ngôi trường một tầng chuyển tới trường học mới cao bốn tầng. Ở thị trấn Hải Trang năm 83 này mà nói, đó là một trường tiểu học không tệ.
19 Thời gian thoáng chốc đã bước vào tháng mười. Thị trấn Hải Trang ở Tây Bắc này sớm đã bắt đầu chuyển lạnh rõ rệt, thời gian đã qua hơn một tháng rồi, những bạn học trên lớp đối với những yêu cầu ngặt nghèo không được phép ấy của thầy Nghiêm đã từ bất mãn trở thành tê dại, chỉ là danh hiệu “Nghiêm không cho phép” này đã tự nhiên thâm nhập lòng người.
20 Trong nháy mắt, thu qua đông tới, học kỳ đã đi qua được một nửa. Một tuần trước, các lớp tiểu học vừa mới tiến hành xong kỳ thi giữa kỳ. Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy những chiếc lá vàng rơi rụng, trong lòng cân nhắc xem quán ăn sáng của tiểu thúc có nên xem xét đến việc dọn vào bên trong không.