61 Tô Ái Quân thở phào một hơi nhẹ. Xem xong bản hợp đồng này, anh ta cảm thấy đây mới là một cuộc đàm phán giao dịch hợp tình hợp lý, chứ không phải là giao dịch nặng nề về mua bán.
62 Lại một ngày mới bắt đầu, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mới thấy Tôn Lam tỉnh dậy. Tối qua y và Koizumi uống say khướt, may mà Tôn Lam vẫn còn tỉnh táo một chút để dìu Koizumi về tới khách sạn.
63 Nhà của Tô Ái Quân ở trong khu tập thể của đại học giao thông Phụng Nguyên, vì cũng không xa nhà lắm nên hai vợ chồng anh ta trưa nào cũng về nhà nấu cơm rồi có khi còn nghỉ ngơi ở đó một lúc, chiều không có việc gì thì họ không lên trường cũng không sao cả.
64 Mấy năm nay, cuộc sống của Bạch Lâm vẫn tốt, em gái Bạch Bình mặc dù ở tận Tây Bắc, nhưng mỗi năm hai anh em vẫn có thời gian gặp nhau, mà cuộc sống của cô bây giờ cũng rất tốt, điều kiện sống cũng không kém gì ở Bắc Kinh, thậm chí mỗi năm cô còn gửi tiền về cho anh chị, Bạch Lâm cũng yên tâm đôi phần về em gái.
65 Bạch Lâm đang rất buồn bực, bởi vì cuộc gặp với Củng trưởng phòng đến giờ vẫn còn làm y cảm thấy bối rối. Mặc dù y không hiểu việc của mình với việc ký hợp đồng với cháu trai có quan hệ gì với nhau, nhưng Củng trưởng phòng đã nói rất rõ ràng rằng nếu có thể thuyết phục tác giả cuốn U du bạch thư ký hợp đồng với Tuần san thiếu niên thì y có thể sẽ được phân nhà có hai phòng ngủ hoặc phòng có ba phòng ngủ.
66 Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của mọi người, Tôn Lam y như người đang ở mùa hè nóng nực gặp được một chai nước giải khát ướp lạnh, vẻ mặt vô cùng khoái chí.
67 Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, không chỉ có Keiji Koizumi choáng váng mà cả Tôn Lam cũng choáng váng không kém. Y dám thách thức Tô Ái Quân là bởi vì y cho rằng y đã nắm được thóp của Tô Ái Quân, y cho rằng mình là người Bắc Kinh đẳng cấp cao hơn một Tô Ái Quân nhà quê đến từ vùng tây bắc, vì vậy y có quyền khinh thường mấy người Tô Ái Quân.
68 Ngày hôm sau, Miyamoto mang theo hợp đồng hớn hở ra mặt, lên đường về nước. Phương Minh Viễn và Phương Bân tất nhiên cũng quay về thị trấn Hải Trang. Về tới thị trấn Hải Trang, Phương Minh Viễn vừa đợi trợ thủ bên Nhật Bản phái tới, vừa chuẩn bị phê duyệt “U Du Bạch Thư”.
69 Theo sau Phương Minh Viễn không xa, Tào Hổ dẫn theo băng đảng nhỏ bé của mình cũng dừng xe. Tào Hổ nhìn thẳng vào Phương Minh Viễn, ánh mắt mang theo vài phần đắc ý.
70 Lúc đám người Phương Minh Viễn đến quán ăn nhà họ Phương đã thấy Chu Đại Quân mặc thường phục ngồi trên bàn ngay cửa. - Chú Chu, sao chú lại đến đây? Trong lòng Phương Minh Viễn cảm thấy khó chịu.
71 Quách Lượng ra đến trước cửa, còn chào hỏi Chu Đại Quân, chúc mừng y sắp được thăng chức. - Quách Lượng, Quách đầu to, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, quán ăn nhà họ Phương này là do anh Phương tôi mở.
72 Sau khi Quách Lượng đến quán ăn nhà họ Phương vài ngày, rắc rối theo nhau mà đến. Những người khác ở huyện Bình Xuyên như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, liên tiếp đến tìm nhà họ Phương.
73 Phương Bân cầm lấy bản ý kiến, mắt lướt nhanh qua một lần: bên trong quán ăn nhà họ Phương có chỗ còn thiếu sót, nên bổ sung khoảng bảy tám điểm nữa.
74 - Minh Viễn, cháu có chắc không vậy? Cái này có giá hơn một trăm ngàn tệ, không chắc thì đừng làm lộn xộn đó. Triệu Kiến Quốc đứng phía sau Minh Viễn nhỏ giọng dặn đi dặn lại.
75 - Lại đây giúp đi đồ khốn khiếp! Nhìn thấy các nhân viên vệ sinh đang bận rộn trong bếp còn Tôn mập đứng ở ngoài cửa bếp, Phương Bân không kìm nổi tức giận mắng to.
76 - Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột. Phương Minh Viễn cau mày nhìn biểu mẫu sửa đổi và cải cách trong tay. Các yêu cầu trong đó so với tiêu chuẩn của các thành phố lớn mười năm sau cũng không phải khó khăn quá, nhưng ở thị trấn Hải Trang hiện nay thì có phần hơi thái quá rồi.
77 Phương Minh Viễn kinh hãi, hắn thật không ngờ Triệu Quế Vinh lại có thể đề nghị như vậy. Việc người dân tố cáo các nhà chức trách từ xưa ở Hoa Hạ này là việc khó.
78 Chào bác Lý Sau khi Phương Minh Viễn nghe Lôi Tín giới thiệu xong thì lễ phép chào, sau đó lại nhìn qua Triệu Quế Vinh, nói thêm một câu: - Chào dì Triệu.
79 Phương Bân lúc này mới nhận điếu thuốc của Tôn mập. Tôn mập lại mồi lửa cho Phương Bân. - Trưởng ban Tôn này, anh đùa vừa thôi chứ. Tôi là người thô tục, không ăn nói lòng vòng, có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra, đừng làm tôi u mê đoán tới đoán lui được không? Phương Bân hít sâu một hơi, nhìn Tôn mập mồ hôi dầu đầy mặt, trong lòng sảng khoái biết bao.
80 Làm mất mặt, thật là mất mặt quá! Các vị lãnh đạo có mặt ở đây phản ứng đầu tiên cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nhưng vừa rồi chính miệng Lý Đông Tinh lại mời nhà họ Phương chuyển tiệm cơm vào trong thị trấn, có lời nói này của anh ta, việc tiệm cơm của nhà họ Phương chuyển vào thị trấn còn ai dám gây khó dễ.