101 Tôi nói ông Dương này, ông làm gì mà như mưa như bão vậy, ông cũng phải suy nghĩ cho tỉnh táo chứ. Đây không phải là bắt phạm nhân. Đến nơi chúng ta phá cửa mà vào sao.
102 Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc cảm thấy hài lòng khi rời khỏi khu nhà nhỏ của nhà họ Phương. Có thể nói vừa rồi nhà họ Phương cũng không có đưa ra bất kỳ yêu cầu gì làm cho bọn họ cảm thấy khó xử.
103 Phương Minh Viễn nhún vai, có người đẹp đi cùng, vậy về công hay tư thì cũng không thể từ chối. - Tuy nhiên chị Vu, e rằng chị phải mang theo mấy cái đuôi mới được, xem ra thì chị đã chuẩn bị hết rồi.
104 Đoàn người dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, đã đi dọc theo đường núi, một đường hướng về phía trước, đầu tiên là qua “đình Bắt Tưởng”, đây là nơi kỷ niệm lúc ban đầu Phụng Nguyên xảy ra biến cố, Phương Minh Viễn biết, qua không nhiều năm nữa, nơi này sẽ được sửa chữa thành đình Vũ Trang.
105 Khi trở về thị trấn Hải Trang thì đã là cuối tuần. Miyamoto chỉ ở lại mấy ngày, cuối cùng không đợi được đến ngày nhà xuất bản có câu trả lời, chỉ có thể hẹn với Phương Minh Viễn, rằng khi có thông tin thì thông báo cho hắn.
106 Khi quán ăn Phương Gia lâm vào khủng hoảng, những người trong huyện còn chèn ép họ. Điều này khiến Tào Hổ có chút khoái chí, mặc dù y biết là mình đang cười trên nỗi đau của người khác là không đúng lắm nhưng vẫn không nén nổi niềm vui sướng, dường như chỉ cần có thể thấy Phương Minh Viễn kinh ngạc, trong lòng hết sức vui sướng.
107 Cổ Vũ Thành, nguyên là giám đốc chi nhánh nhỏ của ngân hàng Xây dựng, khi ngân hàng Giao thông thành lập chi nhánh ở Phụng Nguyên, y được bổ nhiệm làm phó giám đốc ngân hàng.
108 Cổ Vũ Thành tất nhiên không biết trong lòng Phương Minh Viễn nghĩ gì, thấy hắn mang ông ta so sánh với Thánh Sơn trong truyền thuyết thì vui vô cùng, lúc này cảm thấy Mã Vĩnh Phúc dẫn Phương Minh Viễn đến, thật là gặp được ông thần may mắn, đáng giá ngàn vàng.
109 Cổ Vũ Thành cũng xem như người mê tem một nửa, chủ yếu là nhờ vợ ông ta, Qua Nhị, rất có hứng thú với tem, hắn có muốn không biết đến giá cả của tem trên thị trường cũng không được.
110 Thời tiết ở Phụng Nguyên dần nóng lên, mọi người cũng trở nên nóng nảy hơn, nhất là mấy người đứng xếp hàng vì công việc, gặp giờ cao điểm, mọi người bị áp lực, không nén được sự bực tức của mình.
111 Gật gật đầu, tạm chấp nhận. Ít nhất thì giao thông cũng thuận tiện. Tuy rằng khoảng cách từ huyện đến trung tâm cũng không gần, nhưng chỉ cần giao thông thuận lợi và sản phẩm phong phú, giá cả ưu đãi, phục vụ chu đáo, tất nhiên sẽ không lo là không có khách đến.
112 Lý Đông Tinh gần đây công việc bận rộn, cũng rất lo lắng về tài chính thu chi ở huyện Bình Xuyên cộng với việc mở rộng hai trung tâm cũ. Trong huyện có rất nhiều xí nghiệp, phần lớn hiện giờ đều kinh doanh hòa vốn, hàng năm đều được sự bảo trợ từ sở, để có thể đảm bảo việc trả lương cho nhân viên và chi phí y tế, chuyện này không còn gì để bàn cãi, nhưng bọn họ chẳng những hàng năm nộp vào kho bạc của huyện chẳng bao nhiêu tiền, ngược lại kho bạc thỉnh thoảng còn phải rót tiền hỗ trợ bọn họ, nếu không, các xí nghiệp này có thể phải lâm vào cảnh đóng cửa, kéo theo một lượng lớn người thất nghiệp, từ đó chắc chắn gây nên sự bất ổn trong huyện.
113 Ban đầu, Lý Đông Tinh quả thật cũng suy nghĩ như Phương Minh Viễn. Gần đây đã nghĩ đến việc thành lập khu mua bán, tuy nhiên không giống với Phương Minh Viễn, ông đơn giản chỉ là buộc phải nghĩ vì nóng lòng muốn thay đổi huyện Bình Xuyên.
114 Ở Hoa Hạ này, làm việc truyền dẫn giống như dây thun có tính đàn hồi cao kia vậy. Có thể cao cũng có thể thấp. Cùng một sự việc, có thể treo ở đó một hai năm cũng không có kết quả, nhưng cũng có thể ba đến năm ngày liền vạch ra được kế hoạch và bước vào giai đoạn thực hiện.
115 … Minh Viễn, cháu lại vừa bày ra cái gì đấy? Phương Bân cười gượng nói bừa, đi ra ngoài tìm kiếm địa chỉ mở cửa hàng buôn bán, sao thoáng một cái, lại biến thành chợ buôn bán sỉ hàng hóa vậy? Khiến cho Phương Bân đang hưng phấn tột độ, cũng không khỏi có chút đau đầu, vừa mới vay được bốn trăm nghìn tệ trong nháy mắt đã lại hết sạch sẽ rồi! Một khu nhà xưởng lớn như vậy muốn sửa mới lại từ đầu, thì chi phí sẽ không phải là một con số nhỏ.
116 Trần Trung đứng dưới lầu, bên cạnh gốc cây tùng, bàn tay theo bản năng lần tìm điếu thuốc mới phát hiện ra đã không còn. Lúc này mới nhớ ra mình đã hết thuốc từ mấy hôm trước.
117 Lúc này hai chú cháu Phương Bân và Phương Minh Viễn đang đứng trước cửa tòa lầu, đang bàn tính chuyện quay về hay là tìm địa điểm ngồi chờ một chút. - Chú Út, xem quanh đây có chỗ nào ngồi chờ được không? Phương Minh Viễn rất quan tâm đến anh chàng Trần Trung xuất thân từ Vạn Tuế Quân này, hơn nữa, nghe ý của Phương Bân là uy tín của Trần Trung trong sáu người kia cũng rất cao, nếu có thể thu phục được Trần Trung, vậy năm người kia tự nhiên cũng giải quyết xong.
118 Trần Trung xuống tay cũng có chừng mực. Năm tên tóc vàng dường như chỉ bị thương nhẹ, nhưng thực tế đã bị đánh bầm dập. Nhưng dù sao cũng chỉ chấn đau phần mềm, không bị thương đến xương cốt.
119 - Dẹp, dẹp hết cho tôi! Cảnh sát Tiền dùng dùi cui đập lên trên quầy, mấy đồ vật để trên bàn khua lẻng kẻng. - Anh Tiền, có phải hỏi trước không? Người đi theo cảnh sát Tiền đến không giống y, không tin lắm vào chuyện này.
120 Khi Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân hai người tươi cười rạng rỡ từ trong quán đi ra thì Tiền Lỗ Sinh đã xin lỗi Phương Bân. Anh ta đã hỏi rõ ràng đám Dư Nhị chân tướng sự việc, bọn Dư Nhị cũng không có gan dựng chuyện, lừa gạt qua ải nữa, tất nhiên nói toàn bộ câu chuyện.