81 Có những lời này của Lý Đông Tinh, Phó Trưởng trấn Thành Công không dám ngăn cản, nếu lại ngăn cản thì là coi thường lãnh đạo, chỉ có điều trong lòng y không ngừng la mắng Tôn Vũ, chuyện quan trọng này mà không sớm cử người đến báo cho gã biết, để gã nghĩ mọi biện pháp làm yên lòng nhà họ Phương, làm sao để tình hình náo loạn như bây giờ, không ngờ nhà họ Phương lại nói ra trước mặt Chủ tịch huyện.
82 Lúc này các nhân viên lái xe của chính quyền huyện và thị trấn đang ở trong phòng lớn tầng dưới ăn cơm. Nhân viên công tác ở thị trấn có ý kéo gần quan hệ trên dưới, tuy hai bên phòng nhưng nói cười rất vui vẻ.
83 Chủ tịch huyện Lý quay trở lại huyện ngay trong đêm, nhưng toàn bộ chính quyền thị trấn Hải Trang đang đứng trước cơn giông bão, đủ các loại tin đồn thất thiệt bay đầy trời.
84 Về yêu cầu của Phương Minh Viễn, Miyamoto tất nhiên là cầu được, ước thấy. Thật ra cho dù Phương Minh Viễn không đề cập đến, ông ta cũng sẽ không mang truyện tranh người lớn, làm trái luật pháp Trung Quốc, vì như thế rất khó qua được hải quan.
85 Tiền nhận bút kỳ đầu tiên của Phương Minh Viễn cũng không để Miyamoto mang đến, vì ở năm 88 này không cho phép tư nhân giữ ngoại tệ số lượng lớn. Nói về đầu tư thì khoản tiền này để ở nước ngoài cũng có giá trị, nên Phương Minh Viễn nhờ Miyamotomo mở sổ tiết kiệm ở Nhật Bản, sau này nhuận bút đều gởi cả vào đó.
86 - Làm sao vậy? Tô Ái Quân để ý thấy Phương Minh Viễn thay đổi cảm xúc. - Chú Tô, hiện nay có phải cấp trên chuẩn bị phương án cải cách thả nổi giá cả không? Có phải tính toán thả tự do giá cả đại đa số hàng hóa, để thị trường tự quyết định phải không? Phương Minh Viễn nói nhỏ.
87 Ngay đêm hôm ấy, Tô Ái Quân và Miyamoto đều trằn trọc. Tô Ái Quân đã kể từ đầu chí cuối cuộc nói chuyện giữa anh ta và Phương Minh Viễn cho cha là Tô Hoán Đông nghe, còn làm như thế nào thì anh ta không cần quan tâm, kinh nghiệm làm quan của Tô Hoán Đông so với anh ta sẽ cho ra một kết quả tốt đẹp.
88 Tô Ái Quân thoáng hơi run, một lúc lâu sau bất đắc dĩ nói: - Lưu Lam, điều này người khác không biết, em còn có thể không biết sao? Nếu nói là nợ ân tình thì Tô gia nợ Phương Minh Viễn.
89 Phương Minh Viễn không biết rằng đêm qua có hai người vì hắn mà trằn trọc. Một kẻ thích ngủ nướng như hắn mà đến sáng sớm ngày thứ hai cũng đã dậy rất sớm cùng Phương Bân ra bến xe đón người.
90 Người phụ nữ ra vẻ khổ sở nói: - Đồng chí cảnh sát, tôi đang có việc cần phải lên xe gấp, tôi thật sự không biết bọn họ là ai, bọn họ còn cướp con của tôi nữa! - Chị này, chúng tôi cũng không thể chỉ nghe mình chị nói được, chị nói xem, cứ cho là hắn cướp con của chị thì tại sao lại dám cướp trước mặt chúng tôi chứ, chị nghĩ hắn bị điên hay cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc vậy? Người cảnh sát nói một cách thận trọng.
91 - Sao bây giờ hai người mới tới! Chúng tôi đợi hai mươi phút rồi đấy! Phương Minh Viễn và Phương Bân mới bước vào phòng đợi xe đã nhìn thấy ba người bọn Triệu Nhã đang đứng ở cửa ngó đông ngó tây.
92 Khi hoàng hôn buông xuống khắp nơi, là thời điểm đèn đường bắt đầu sáng trong thành Phụng Nguyên, đoàn người Phương Minh Viễn chưa lê nổi chân về tới nhà Phương Nhai.
93 Vì không biết hai người họ có đúng là ở tập đoàn tài chính ở Hồng Kông không, do vậy cũng không rõ hàm ý của mấy người kia. Nhưng đối với Phương Minh Viễn mà nói, danh tiếng của tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách thì không hề xa lạ.
94 Phương Minh Viễn nhìn Phương Bân. Những lời như thế này, ít khi kiếp sau thấy được từ miệng Phương Bân nói ra. Quách phu nhân cũng không khỏi mỉm cười, khuôn mặt tươi cười giống như hoa tươi nở rộ ngược lại với khuôn mặt buồn thảm vừa rồi, vẻ đẹp trong sáng đó khiến cho nam giới trong phòng đều mê mẩn.
95 - Sao? Tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ mẹ con phu nhân Quách ra, thì ai cũng vô cùng kinh ngạc. Mọi người đều nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm rồi không, nhất là Phương Bân và bọn bốn người phó sở trưởng Ninh người, tuy họ không thạo tiếng phổ thông lắm, nhưng câu nói này thật ra rất ngắn, cũng có thể đoán được ra vài phần rồi.
96 Vu Thu Hạ rất ngạc nhiên, cô vốn cho rằng bản thân đã có đánh giá rất cao đối với đối cậu bé đang đứng trước mắt mình đây. Nhưng xem ra hôm nay, e rằng bản thân vẫn xem nhẹ trí tuệ của cậu bé này.
97 Sau khi Phương Minh Viễn nhìn thấy khoản tiền lớn đó trên sổ tài khoản, thực sự là có hơi chút … Có số tiền vốn khả quan này, đối với kế hoạch lập nghiệp của Phương Minh Viễn mà nói, không khác mãnh hổ sinh hai cánh, rồng gặp nạn quay về với biển cả, nhưng Phương Minh Viễn đã ý thức được ngay rằng khoản tiền này không chỉ mang lại lợi ích cho bản thân hắn, mà e rằng còn mang lại nhiều phiền toái hơn.
98 Cuối cùng thì khoản tiền năm triệu tệ giao lại cho phó sở trưởng Ninh. Ông suy nghĩ thật kĩ về chuyện lạ đời này, rồi trịnh trọng cất kĩ số tiền vào tận sâu trong trang phục cảnh sát, thỉnh thoảng còn sờ một phen, chỉ lo lỡ đánh mất nó thì nguy.
99 - Em làm việc cũng chậm chạp quá. Ái Quân cũng đến rồi! Phương Nhai nhoài người đến, gọi vợ con, nói: - Mau chuẩn bị cho Ái Quân đôi đũa. Đối với thím Hai của Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân không phải là người xa lạ gì, trong thành phố Phụng Nguyên bạn bè thường lui tới cô và Phương Nhai từ khi kết hôn đến nay, gần như mỗi tháng đều gặp anh ta trò chuyện vài lần.
100 Cuộc trò chuyện cùng Tô Ái Quân đúng là mượn trà thay lời nói, giữa lúc vui vẻ trò chuyện đã đạt được “Thỏa thuận về cổ phần sản nghiệp nhà họ Phương”.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn
Số chương: 50