21 Kỳ thực thứ mà Nghiêm Đông Vũ cảm nhận được không phải là một loại ảo giác. Người đã có kinh nghiệm sống hơn mười năm nay như Phương Minh Viễn, đối với loại trò hề vụng về này, thực ra là đã nhìn thấy rất nhiều rồi.
22 Người đến đúng là hiệu trưởng Lỗ Sơn, một người đã công tác trong ngành giáo dục gần ba mươi năm. Ông ấy vốn giữ chức chủ nhiệm giáo dục ở trường tiểu học huyện Bình Xuyên.
23 Nếu thầy Lỗ Sơn là người đời sau, thì sau khi xem xong bài thi của Phương Minh Viễn, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ thốt lên: “trời!” Đề thi mà thầy giáo ra không phải là đề thi của học sinh lớp ba như Phương Minh Viễn nghĩ, mà là đề thi thử năm ngoái của học sinh lớp năm.
24 Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Phương Minh Viễn cũng cảm thấy ớn lạnh vì thái độ vừa rồi của mình, hy vọng câu nói cuối cùng ấy của hắn đủ để làm xiêu lòng hiệu trưởng Lỗ Sơn.
25 Bước vào phòng hiệu trưởng mà Nghiêm Đông Vũ hồn bay phách lạc, về phần bên trong xảy ra chuyện gì thì ngoại trừ đương sự ra không ai biết được. Người ta chỉ thấy nửa tiếng sau đó Nghiêm Đông Vũ mặt mày ủ rũ đi ra.
26 Mọi người bận cả ngày ngoài trời mùa đông lạnh căm căm giờ đã được quây quần bên nhau thưởng thức bữa cơm ấm áp. - Lại là cải thảo, củ cải, khoai tây! Phương Minh Viễn khẽ than thở.
27 Vào đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, ông bà Phương cùng với mẹ con Bạch Bình trèo lên chuyến xe đường dài đi về thành phố Phụng Nguyên. Nhìn phong cảnh ngoài cửa kính, Phương Minh Viễn sốt ruột mong gặp chú Phương Nhai ở thành phố.
28 Đây là vấn đề mà Phương Minh Viễn và ông Phương đã thương lượng trước khi rời khỏi Hải Trang. Thị trấn Hải Trang quá nhỏ, nhà họ Phương ở đây không có nhiều cơ hội phát triển.
29 Đã có của ăn của để nên ở Phụng Nguyên, Bạch Bình đã mua rất nhiều thức ăn, từng túi từng túi các loại đặc sản, mỗi người trong nhà đều có quà. Lúc này kinh tế dư giả, cảm giác thật là khác.
30 Người đàn ông trung niên tên Tô Ái Quân là viên chức Đại Học Giao Thông Phụng Nguyên, lần này đi Bắc Kinh một mặt là đi công tác, đồng thời cũng là về qua nhà thăm bố mẹ.
31 Hai mươi bốn giờ sau, khi xe lửa dừng chân tại Bắc Kinh, Tô Ái Quân và người nhà họ Phương đều đã thân thiết cả, hai bên đã trao đổi cách liên lạc với nhau.
32 Nhà bác trai ở trong ngõ nhỏ phía đông của thủ đô gần đường lớn cạnh Chùa Ngọc Lưu Ly, ở đây còn có bác gái thứ hai của Phương Minh Viễn, chính là chị gái thứ hai của Bạch Bình, năm nay đã gần sáu mươi tuổi.
33 Lúc này Tô Ái Quân cũng đã đi tới bên ngoài khu đại viện dành cho người làm trong Cục Thủ Đô thuộc Bộ Đường sắt, theo con đường nhỏ quen thuộc bước vào cổng chính.
34 Phương Minh Viễn không biết việc mình ngẫu nhiên gặp Tô Ái Quân trên chuyến xe lửa đó, không ngờ những ý kiến của mình lại được đề xuất tới tai Vụ trưởng vụ Kế hoạch và Phát triển bộ Đường Sắt – Tô Hoán Đông.
35 Đến buổi trưa, tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức đã đông khách, những người này đến từ khắp nơi trên cả nước, đi tới thủ đô, chỉ cần điều kiện kinh tế cho phép, thì chắc chắn sẽ muốn nếm thử mùi vị vịt quay của Toàn Tụ Đức, món ăn mà ngay cả các vị lãnh đạo Quốc gia cũng khen không dứt lời.
36 Bốn người ăn bữa vịt quay này thật là thỏa mãn. Khi ra cửa, Dương Tĩnh còn đưa cho Phương Minh Viễn bình nước ngọt có ga. Buổi chiều, bốn người chỉ đi dạo ngắm cảnh xung quanh ở đây, thuận tiện dạo qua những cửa hiệu lâu đời trước đường chính, mua một số thứ, cũng may là có Bạch Bân cường tráng giúp đỡ nên ông bà Phương đỡ mệt.
37 Còn năm ngày nữa là đến đêm 30, hai ông bà Phương lên xe lửa trở về tỉnh Tần Tây, bên này có mấy người Bạch Bình, Bạch Lâm đưa ông lên xe, đến Phụng Nguyên có chú hai của Phương Minh Viễn đến đón.
38 Trước mắt là một chiếc xe có rèm che. Ở thời điểm năm 84, dù ở Bắc Kinh số lượng xe có rèm che so với đời sau cũng khác biệt lớn. Đặc biệt là thời đó xe riêng gần như không có, có điều kiện sử dụng xe con chỉ có người đứng đầu chính phủ hoặc công ty.
39 - Thằng bé này thật không đơn giản, nhỏ tuổi sao mà biết nhiều thế? Tô Hoán Đông vô cùng ngạc nhiên, cũng không nén nổi hứng thú đối với phương pháp giáo dục của nhà họ Phương, một gia đình bình thường vùng thị trấn, dạy dỗ thế nào mà có được đứa trẻ như vậy? Tuy rằng nói Phương Minh Viễn câu trước trong sách nói, câu sau thầy giáo dạy, nhưng điều mà Tô Hoán Đông đánh giá cao chính là cách Phương Minh Viễn suy xét vấn đề, không bị một chút nào ràng buộc của những khuôn khổ đó, thường sẽ nhảy ra khỏi những khuôn khổ, và hoàn toàn là những ý tưởng tràn đầy tính nhảy vọt, đã cho mình rất nhiều lời khuyên.
40 Buổi tối, khi Tô Ái Quân tiễn hai cậu cháu Bạch Lâm về ngõ Chùa Lưu Ly, Bạch Lâm vẫn có chút choáng ngợp. Cứ như ở trong mơ, anh ta nghe được cha của Tô Ái Quân – Tô Hoán Đông là Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và đầu tư Bộ đường sắt.