21 Hạ Thi Văn và Khúc Thiên Minh cứ ngồi đó, không ai nói thêm câu nào với ai, tiếng gió biển hòa cùng tiếng sóng va vào nhau tạo ra thứ âm thanh bình dị vô cùng!
Không biết bao nhiêu lâu sau, trợ lí của anh ta và ông Andy mới đến.
22 Chuyện này là sao? Quá đột ngột rồi! Hạ Thi Văn hiện tại không biết lúc nào sẽ phải tiếp tục đàm phán với tập đoàn Verne, cũng chưa chắc ông ngoại sẽ cho cô xuất ngoại trong mười mấy ngày này.
23 Một buổi chiều thật mệt mỏi.
Tuyết Nhi thật sự là một con người nghiện mua sắm. Nếu như không phải mua cho mình thì Tuyết Nhi sẽ tìm rất nhiều cớ ví dụ như mua quà tặng cho sinh nhật, mua tặng mẹ nhân ngày của mẹ,… nhưng thực chất mỗi lần đi về thì mười túi, chỉ có hai, ba túi là mua tặng, còn lại là của Tuyết Nhi hết.
24 - Ông…ông ngoại!?
Từ trong bóng tối, Hạ Thi Văn nheo mắt nhìn dáng người bé nhỏ, chống cây gậy trúc từ từ đứng lên. Ông bước từng bước chậm rãi, đi ra đứng ở nơi có ánh sáng, nhìn lên Hạ Thi Văn người nồng nặc mùi rượu.
25 Nghe lời cô bạn gái bảo bối, cậu trai đang ngồi trên kia nhận được lệnh thì tức tốc phi đi, xe chạy nhanh như bay.
- Thôi được rồi, mình đi là được chứ gì!
Hạ Thi Văn bất đắc dĩ.
26 Một đêm đầu tiên, đầy ngại ngùng và cuồng nhiệt.
Đến sáng hôm sau, lúc cô ôm đầu tỉnh dậy, đã thấy Lưu Niên ở trong bếp, đang pha trà cho cô.
Tuyết Nhi ngồi dậy, không nhớ gì về chuyện tối qua.
27 Sau bao nhiêu giờ mòn mỏi, ngồi trên hai chuyến bay thì cuối cùng, ba con người kia cũng đặt chân đến đảo thơ mộng.
Ba người vừa bước chân ra khỏi tàu cao tốc đã bị khung cảnh xinh đẹp của nơi đây làm cho choáng ngợp.
28 Ăn xong bữa tối, Hạ Thi Văn còn cùng với Tuyết Nhi đi dạo dọc bờ biển.
Biển buổi đêm không rực rỡ như khi ban ngày có ánh mặt trời chiếu vào, nó lại có một vẻ đẹp vừa yên tĩnh, vừa thanh tịnh, giống hệt như hai cô gái nhỏ kia.
29 Ra khỏi cửa phòng, Hạ Thi Văn lao nhanh xuống dưới nhà hàng ăn sáng. Có lẽ vì sau một đêm, dạ dày cô đã tiêu hết một đống đồ ăn ngày hôm qua nên hôm nay, khi vừa xuống dưới phòng ăn, mùi thơm của các món ăn được bày biện ở các dãy tràn ngập khoang mũi cô, đã làm chiếc bụng đang im lìm kia sôi lên.
30 - Vợ ơi, sao rồi?
Lưu Niên thấy Hạ Thi Văn đi từ cửa chính vào, ánh mắt không giấu khỏi hạnh phúc của một người đang yêu, giọng cũng trở nên vô cùng ngọt ngào.
31 Vừa mở cửa phòng, mùi đồ ăn thơm phức bay vào trong làm bụng Hạ Thi Văn cồn cào. Người đầu bếp kia đẩy xe đồ ăn vào, đặt hai món mà cô đã gọi kèm với trà sâm dứa lên bàn, không quên chúc cô:
- Chúc cô ăn ngon miệng!
Rồi đẩy xe đi ra ngoài.
32 Bị lôi vào trong, Hạ Thi Văn nghe thấy những tiếng kêu thất thanh của những cô gái ngày một rõ ràng hơn.
Cô bị đưa vào, quỳ xuống trước mặt ông trùm kia, ông ta lên tiếng hỏi:
- Mày làm gì ở đây?
Hạ Thi Văn nghe hiểu nhưng cô vẫn im lặng.
33 - Ôi, đừng đổ oan cho anh chứ!
Nói rồi, hắn dùng bàn tay dơ bẩn xoa lên đầu cô.
- Bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi đầu tôi!
Mặt Hạ Thi Văn lạnh băng, quay đầu sang bên làm hắn mất đà, té sang.
34 Chân cô quá đau, cô chỉ đành nhảy lò cò ra ngoài rồi chạy thật nhanh.
- Bắt con đàn bà đó lại cho tao!
Hắn ôm tay, chạy ra theo rồi quát lớn. Lập tức, bọn lính lại một lần nữa lao tới, cầm lấy tay cô rồi đạp cô ngã sõng soài xuống đất.
35 Lưu Niên chạy theo sau, tới chỗ Tư Hạo Hiên đứng, đập vào vai hắn, giọng thở phào:
- Cảm ơn anh! Vất vả cho anh rồi!
- Không có gì! Để cô ấy xảy ra chuyện, anh cũng sẽ cảm thấy áy náy, vì người làm ra chuyện này là Mallor!
- Mallor!?
Lưu Niên ngạc nhiên.
36 Ở bệnh viện lúc này…
Hạ Thi Văn đã được đẩy vào trong một căn phòng bệnh vô cùng sang trọng, xung quanh có đầy đủ tiện nghi, bác sĩ lập tức rửa và lau sạch vết thương ở sau lưng cho cô.
37 Đợi Hạ Thi Văn tỉnh lại thì đã là chuyện của ba ngày sau.
Trong ba ngày này, Tuyết Nhi và Lưu Niên hôm nào cũng đến thăm cô, chăm sóc cho cô đến tận tối muộn mới ra khỏi phòng bệnh ra về.
38 Tư Hạo Hiên nhìn mặt Khúc Thiên Minh, không thấy biểu hiện gì lạ thường, hắn thở phào.
- Vậy cô ấy là người như thế nào?
Tư Hạo Hiên thăm dò.
- Là một thiên sứ, chói sáng như ánh nắng mặt trời, em ấy vô cùng xinh đẹp và rực rỡ!
Dối trá!
Tay Tư Hạo Hiên nắm lại thành nắm đấm, thật không ngờ Khúc tổng, người thừa kế Khúc gia lại nhận xét một người như thế này.
39 Ông Andy có phần ngạc nhiên.
Gả Hạ Thi Văn? Ông còn chưa hỏi ý kiến của cô ấy mà.
- Việc này. . Hạ lão gia, chuyện này có phần đường đột rồi!
Andy lúng túng nói với Hạ lão gia.
40 - Đừng đụng vào tôi bằng bàn tay kinh tởm ấy, thưa ngài Mallor!
Hạ Thi Văn vừa nói vừa cười, cô cố ý nhấn mạnh ba từ cuối để thể hiện rõ thái độ của mình với hắn.