41 Thạch Bưu, nếu một người dân Đại Việt vì ngươi mà phải chịu đau đớn, trẫm sẽ trả lại cho ngươi chính sự đau đớn ấy. Nếu ngươi dám đẩy cả giang sơn này vào họa chiến tranh, trẫm sẽ bắt ngươi trả giá gấp trăm vạn lần!———————Một đám cung nữ do Nguyệt Hằng dẫn đầu đang lén lút thập thò bên ngoài tẩm điện Nhữ Hiên các.
42 . . . Bây giờ đã gần nửa đêm. Khóm quỳnh trước cửa Nhữ Hiên các tỏa hương thơm ngát. Tư Thành ra lệnh cho đám cung nhân giữ im lặng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
43 Nguyễn sung nghi chọc giận sứ thần Đại Minh. Hoàng thượng thay sứ thần trừng trị phi tử của mình, thậm chí còn khiến cho Nhữ Hiên các kẻ khóc người gào, nửa đêm toán loạn, vỗ về cơn tức giận của khách quý.
44 Tâm tư Hoàng Lan mỗi lúc lại thêm bất an. Một kẻ có thể trưng ra bộ mặt vô sỉ để che lấp đi bản chất thật của mình. . . Thạch Bưu, rốt cuộc hắn đang có mục đích gì?Đại Việt là miếng mồi ngon mà bọn chúng không bao giờ muốn từ bỏ.
45 (Có thể có bạn đọc rồi nhưng mình xin được nhắc lại để các bạn tiện theo dõi những chương về sau. )Trong thời gian qua, mình đã nhận được phản hồi của một số bạn về nội dung của truyện Thiên hạ kỳ duyên.
46 Thạch Bưu ngửa cổ lên trời, uất hận cười khan. Hắn tính kế một, lại bị đối phương tính lại gấp đôi. Hắn tưởng mình nhìn thấu dụng ý của đối phương, ai ngờ lại chỉ nhìn ra một nửa, lòng vòng cả ngày, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại dưới tay Lê Tư Thành.
47 Cảm thấy mọi chuyện xảy ra đêm nay có gì đó rất không tự nhiên, nhưng vì vẻ mặt của Đặng Phúc thật đến mức không thể thật hơn, hơn nữa Thạch Bưu không có lý do gì để ngăn cản Đặng Phúc truy bắt tội phạm, cuối cùng đành miễn cưỡng lui sang một bên, để Đặng Phúc và võ kỵ quân đi lùng bắt Lê Khải Triều.
48 Kiếm ảnh lóe lên, kế theo đó, thân ảnh tên thị vệ kia vọt tới nhẹ như một cơn gió. Thạch Bưu bị đòn phủ đầu làm cho choáng váng, nhưng hắn nhanh chóng xoay người né tránh được đường kiếm của đối phương, đồng thời rút bảo kiếm vẫn đeo bên mình ra.
49 . . . Thạch Bưu vừa căm phẫn vừa bất lực nhìn tấm bản đồ bị Lê Khải Triều tịch thu. Lúc này, trong trí não mờ mịt của hắn, một vài điều đã dần định hình.
50 Thạch Bưu nghĩ Lê Tư Thành là ai. Nếu hắn dễ dàng đối phó như thế, chúng ta còn mất công trà trộn vào đây làm gì? Hơn nữa, trong dịch quán có kẻ phản bội, ván cờ này Thạch Bưu không thua, ta mới thấy lạ.
51 Vừa nghĩ đến Đỗ Đình Huy, trái tim nàng chợt ấm áp lạ thường. "Chàng xứng. " Có tiếng người mơ hồ cự lại. Nàng không sợ chàng không xứng với mình. Thậm chí, nàng nghĩ chính mình mới chưa xứng đáng với chàng.
52 Thưởng Nguyệt lâu?Chân mày Tư Thành hơi nhíu lại. Hắn nhìn chằm chằm Lưu Sở, như thể muốn tìm ra bằng chứng chứng tỏ lời nói của đối phương có vấn đề.
53 . . . Cách đó không xa. Người con gái áo lục ấy đang nhàn nhã tựa lưng vào ghế nệm. Trong căn phòng vắng vẻ, thái giám nọ thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
54 Đây là phần về lịch sử Trung Quốc, nhưng vì có liên quan đến nội dung những chương gần đây nên mình up lên để các bạn hiểu thêm. 1. Sự kiện đoạt môn chi biến: Năm 1449, hoàng đế nhà Minh là Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn dẫn quân đi chinh phục Mông Cổ, bị thái sư Dã Tiên bắt làm con tin.
55 Thiên hạ kỳ duyên là một tiểu thuyết xuyên không, cung đấu có yếu tố lịch sử, và là sử Việt. Chính vì thế, mình rất phân vân về cách xưng hô của nhân vật trong truyện.
56 Người kia ngẩng mặt lên, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên thanh bảo kiếm của Thạch Bưu, nụ cười trong thoáng chốc trở lên gượng gạo:"Trường Giang, tôi tên là Nguyễn Trường Giang.
57 "Bản cung là người đứng đầu một cung, là phi tử được đích thân hoàng thượng sắc phong, lại đang mang trong mình hoàng tự, ngươi cho rằng Nguyễn sung nghi có đủ tư cách đối phó với bản cung?"Quá đủ ấy chứ! Phùng Huệ phi, ngươi nhìn lại mình đi.
58 Giữa rừng trúc xanh, một người áo trắng, một kẻ mặc trang phục dạ hành màu đen đang xoay chuyển không dứt. "Anh Vũ, dừng tay lại, em định đánh chết anh đấy à?"Lê Khải Triều vừa quát lớn, vừa dồn lực vào động tác cuối cùng hòng đoạt lấy thanh kiếm của Phạm Anh Vũ.
59 Nụ cười trên môi Lê Khải Triều vụt tắt. Có lòng tốt nhắc nhở lại bị đối phương dùng năm chữ "lừa người khác thành quen" đáp lễ, bảo hắn làm sao có thể vui vẻ được đây.
60 Từ khi đặt chân vào cung Thụy Đức, Hoàng Lan đã có một linh cảm rất quái lạ. Ban đầu nàng cho rằng bản thân mình quá đa nghi, nhưng dù có biện luận thế nào, nàng cũng không thể xua đuổi linh cảm bất an ấy ra khỏi đầu.