101 Hình như Lê Tuyên Kiều cũng không mong chờ câu trả lời của Hạ Diệp Dương. Nàng ta nhấp một ngụm trà rồi khoan khoái nói:"Bệ hạ phong cô làm chiêu dung, chẳng qua vì xuất thân của cô đơn giản, trong triều không có đại thần chống đỡ, cho dù sau này cô may mắn mang thai rồng thì cũng không sợ thế lực ngoại thích ảnh hưởng đến chuyện lập thái tử.
102 Chết, đôi khi là một sự giải thoát. . . Cứ mỗi lúc bờ vai ấy run lên để kìm một tiếng nấc nghẹn, trái tim của Trường Giang lại giống như bị ai đó bóp chặt.
103 Từ đầu tới cuối, Phạm Anh Vũ vẫn giữ im lặng. Vốn không rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện của người khác, chỉ đến khi phát hiện ra mình là nhân vật chính trong câu chuyện của hai người sau lưng, y mới cáu kỉnh nói:"Nếu cô nương cho rằng tôi lạm sát người vô tội thì có thể báo quan đến bắt tôi, hoặc cứ bỏ đi tùy ý.
104 (Mưu sâu kế hiểm, võ công tuyệt thế, dụng độc như thần, Lưu Tích Nguyên là một trong những kẻ đáng sợ nhất mà Phạm Anh Vũ từng biết. ). . . Phủ Trường Yên, trấn Sơn Nam (1).
105 Nếu cơ thể tiếp xúc với một lượng chất dẫn tác vừa đủ, không nhiều hơn cũng không ít hơn dù chỉ một giọt, kỳ độc tự khắc sẽ được giải trừ. Biết được chất dẫn tác đã khó, biết chính xác liều lượng chất dẫn tác đủ để giải độc càng khó hơn, nhưng dám sử dụng chất dẫn tác để giải độc mới là việc khó nhất.
106 Một lúc sau, ngoài rừng trúc. "Anh Vũ, anh có biết Tư Thành là thằng cha nào không?"Trường Giang tìm đến bãi đất trống phía sau Viên Diệp cư, nơi Phạm Anh Vũ đang hì hụi ngồi đẽo một cây sáo trúc.
107 Thì ra là người của Vĩnh Hà điện. Chuyện Phùng Thục Giang bị ốm nặng, Đặng Phúc cũng từng nghe phong thanh. Nhưng Phùng Diệm Quỳnh phạm phải sai lầm, hoàng thượng không giận cá chém thớt sang Phùng Thục Giang đã là may cho nàng ta lắm rồi.
108 (Còn Mạc Viên Nhiên, người này có nhan sắc khuynh thành tuyệt diễm, lại mang trong mình khí chất thanh cao thoát tục, lẽ nào lại chấp nhận cảnh luồn cúi trước người Minh? Hoàng Lan không tin, có đánh chết nàng cũng không tin.
109 Người trước mặt Hoàng Lan, ngoài năm chữ "mỹ nhân trong truyền thuyết" ra, tuyệt đối không có từ nào thích hợp hơn để diễn tả lên dung mạo tuyệt thế ấy.
110 Giờ Hoàng Lan đã lý giải được cảm giác ngờ ngợ của mình khi nghe tên Phạm Anh Vũ. Ngày ấy, sau khi triệt tiêu Thưởng Nguyệt lâu, Tư Thành đã ra lệnh cho Lưu Sở truy tìm tung tích hai Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên.
111 Buổi sáng chơi đàn, thổi sáo. Chiều đến vẽ tranh, câu cá. Khi rảnh rỗi thì cùng nhau bơi thuyền ngoạn cảnh trên sông Vân. Cuộc sống ở Viên Diệp cư nhàn nhã vô cùng.
112 Những người chứng kiến vụ hành hình hôm ấy đều ngậm ngùi kể lại rằng, chỉ trong thoáng chốc, bầu trời Đông Kinh bỗng trở nên vô cùng quỷ dị, mây xám chuyển thành màu đỏ, gió gào thét như dã quỷ, bình minh bị bóng tối nhất chìm, mưa từ mọi ngả trút xuống, hòa lẫn cùng máu tươi, xối thành một dòng đỏ thẫm.
113 "Bản cung biết ngươi là người quân tử, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng còn hơn trăm mạng người nhà họ Nguyễn thì sao? Bọn họ vì sự cố chấp của ngươi mà chịu liên lụy, lẽ nào ngươi muốn nhìn cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông mới hả lòng hả dạ ư?" Ngừng lại một lát, Tuyên Từ thái hậu thở dài: "Có thể ngươi không tin, nhưng bản cung thật lòng muốn các ngươi được thanh thản.
114 Nguyễn Trãi quỳ một mình trên đài cao. Hôm nay, ông mặc bộ quần áo tử tù màu trắng, hai tay bị gông gỗ kẹp chặt, chân mang xích sắt, tóc rối xõa ngang lưng.
115 Người góa phụ tên Mẫn hướng về phương bắc và bật khóc. Trong giờ phút sinh ly tử biệt này, bà cũng không được nhìn mặt Nguyễn Trãi một lần cuối. Nhưng bà chấp nhận làm một kẻ chạy trốn hèn nhát, âu cũng vì đứa trẻ trong bụng mà thôi.
116 (Phong Vân kỳ sĩ tái xuất. Có kẻ không rét mà run. Hoa đã tàn, rượu đã cạn. Một lúc sau, kẻ trong chiếc mặt nạ bạc bí ẩn kia cũng phất tay bỏ đi. ). .
117 Lý Quý nói đúng. Khi phải hứng chịu một đả kích đủ lớn, con người ta sẽ thay đổi. Sau ngày đụng độ Phùng Diệm Quỳnh, Lâm Vũ Linh đã không thể nào tìm được sự bình yên trong lòng nữa.
118 Lúc này, Trường Giang gần như đã thu dọn đồ đạc xong. Cậu đến thế giới này với hai bàn tay trắng, tư trang mang đi cũng chẳng có gì ngoài một ít y phục và số tiền từng gạt được của Lê Thụ.
119 Cảnh tượng đang diễn ra trong ngôi nhà gỗ lúc này thật quái đản. Kẻ lúc nào cũng vui vẻ như Trường Giang thì mang một bộ mặt như nhà có đám; "mỹ nhân trong truyền thuyết", tiên tử phong phạm thoát trần Mạc Viên Nhiên lại cứ đăm chiêu nhìn tới túi hành lý đặt trên bàn; còn Hoàng Lan và Phạm Anh Vũ đứng đối diện nhau, cả hai đều có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
120 (Phong Vân kỳ sĩ, nỗi khiếp đảm của cường hào ác bá, tượng đài trong lòng chúng dân Đại Việt. . . Đến đi như gió, vô định như mây, một kiếm rửa hận, hành đạo thay trời.