161 Từ Trọng Sinh là người đến bái biệt, nhưng cuối cùng, kẻ ra đi lại là Trường Giang. Vì thân phận đặc biệt nên Nguyễn Anh Vũ luôn bị Phụng Thánh quân quản chế, không được phép đến gần Tư Thành nửa bước.
162 (Đến khi chén rượu cuối cùng đã cạn, tiếng chày đêm điểm từng nhịp khô khốc, người con gái kia mới chậm rãi đứng dậy. Nàng ta tạ từ Trường Giang rồi rời khỏi quán rượu, chia tay tuy không lưu luyến nhưng cũng có chút gì đó chưa đành lòng.
163 "Hơn một tháng trước, lãnh cung xảy ra biến loạn, cả nàng và Phùng tài nhân đều mất tích. Theo lời kể của Lê Khải Triều, trẫm biết nàng bị thủ hạ của Thạch Bưu bắt đi nhưng Phùng tài nhân thì ngược lại, hoàn toàn bặt vô âm tín.
164 Trong khi ấy, Tư Thành lại chống tay lên cằm và chăm chú nhìn Hoàng Lan, ánh mắt thoáng lộ vẻ thích thú. Nãy giờ hắn chỉ nói nửa chừng, nàng đã đoán ngay được phần sau.
165 Thấy Trường Giang lưỡng lự nửa ở nửa đi, nàng ta bèn nâng chén lên ngang mặt, ngụ ý mời cậu một chén rượu tê hà. Trường Giang làu bàu gì đó nhưng sau chót vẫn kéo ghế ngồi xuống.
166 Có những kẻ xưa kia xưng hô chị em thân thiết, khi Phùng Diệm Quỳnh thất thế liền trở mặt thành người dưng. Trong lãnh cung, thái giám giả danh Hạ Diệp Dương ban rượu độc, là Nguyễn Hoàng Lan đã cứu nàng ta một mạng.
167 Hai tháng ròng giả điên giả dại sống trong biệt viện, Phùng Diệm Quỳnh cay đắng nhận ra rằng thứ vinh sủng mà trước kia nàng ta từng khổ công cùng Lê Tuyên Kiều, Nguyễn Hoàng Lan tranh đoạt, rốt cuộc cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, thậm chí còn hơn cả ảo mộng phù du.
168 Thái Thanh Ngọc, ngươi còn có tư cách đứng đây cầu xin sự tha thứ sao? Lưu Tích Nguyên xuất hiện giống như một bóng ma xẹt qua màn đêm yêu mị, khiến người ta không khỏi hãi hùng.
169 "Ta đã xem qua thi thể của Phùng Diệm Quỳnh. " Lưu Tích Nguyên đắc ý nói: "Nàng ta đích xác là chết bởi kỳ độc, hơn nữa chất dẫn tác vốn là một thành phần có trong thuốc an thai, Phùng Diệm Quỳnh coi như số chết đã định, dù Lê Tư Thành có tra thế, tra nữa cũng chẳng tra ra được manh mối gì đâu.
170 (Kích động khiến Lưu Tích Nguyên run rẩy, thậm chí suýt đánh rơi cả cung tên trong tay. Hắn cứ chằm chằm nhìn người kia, bao nhiêu liên tưởng không ngừng chắp nối, mãi sau đó mới bật được thành tiếng: "Thế tử?" Người kia cười cười, không có ý phủ nhận.
171 Các bạn thân mến của tôi! Lúc mới đăng Bí danh và Thiên hạ kỳ duyên lên wattpad, tôi chỉ nghĩ rằng mình đăng lên cho vui, đăng để chia sẻ những câu chuyện được viết lúc rảnh rỗi với các bạn, còn việc chúng được tiếp nhận hay không thì thực sự, tôi không dám nghĩ đến.
172 Đêm qua gió rét về, bến đò ven làng Đan Xá đột ngột trở nên vắng lặng, không còn cảnh thuyền bè ngược xuôi như lúc chớm thu nữa. Mùa đông ở Đại Việt không có băng tuyết như đất nước phương bắc nhưng cũng đủ lạnh đến tê tái lòng người.
173 Tóm tắt chương 50: Phùng Diệm Quỳnh chết vì kỳ độc nhưng tiểu hoàng tử may mắn được Từ Trọng Sinh cứu thoát. Hoàng Lan chính thức thuộc về Tư Thành, chấm dứt thân phận Nguyễn sung nghi trên danh nghĩa.
174 Tin dữ chẳng mấy chốc đã truyền khắp hậu cung. Canh hai hôm ấy, Tuệ chiêu nghi Lê Tuyên Kiều dẫn đầu chúng phi tìm đến điện Bảo Quang. Khi bọn họ đến nơi cũng là lúc Từ Trọng Sinh đang băng bó cho Tư Thành.
175 Cùng lúc đó, tại một nơi cách điện Bảo Quang không xa, hai thái giám đang mải mê dập tắt một đống lửa, vừa làm vừa lẩm bẩm chửi kẻ nào vô ý đốt lửa lên mà quên không dập đi.
176 "Không ngờ cô cũng có hứng thú với thi ca của tiên sinh. " Một thanh âm trầm khàn vang lên. Ngô Chi Lan giật mình nhìn sang, đã thấy Tư Thành bước vào Tàng thư các từ bao giờ.
177 (Ai nói Nguyễn Nhã Liên không có tâm tư? Trong hậu cung này, chỉ sợ tâm tư của Lê Tuyên Kiều cũng chẳng bằng được Nguyễn Nhã Liên. May mắn thay, tâm tư ấy, nàng ta đã đặt trọn vào Lê Tư Thành!).
178 "Nguyễn dung hoa, nàng. . . " Tư Thành không biết phải nói sao cho phải. Người con gái trước mặt khiến hắn cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình. "Bệ hạ không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu.
179 "Trên đời này làm gì có Ngọc tiệp dư nào!" Trong khi đó, ở bên cung Thọ Am, Lê Tuyên Kiều lại kiên nhẫn xoa dịu cơn tức của Hạ Diệp Dương. Tuy Lê Tuyên Kiều chỉ coi Hạ Diệp Dương là quân cờ nắm trong tay nhưng dù sao đối phương cũng là mỹ nhân đệ nhất hậu cung, phân vị lại chỉ xếp dưới Lê Tuyên Kiều đúng một bậc nên Lê Tuyên Kièu không dám lộ ý lợi dụng ra mặt, đôi khi còn phải nịnh nọt lấy lòng nàng ta.
180 Xung quanh chỉ còn bóng tối trải dài vô cùng vô tận, không có khái niệm về không gian thời gian, thậm chí không có sự phân định giữa sống và chết. Người con gái ấy không biết mình đang ở đâu.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17