121 Cốm Vòng có dăm ba loại như cốm rót, cốm đầu nia, cốm mộc. . . nhưng quán Bình Ba chỉ bán cốm lá me. Cốm lá me là những mầm nếp mỏng dính như lá me, bé tí bay ra trong khi đang sàng cốm sau đợt giã cuối, là loại cốm ít và hiếm nhất, thậm chí có nhà không bán mà chỉ mang đi biếu tặng người thân, bạn bè.
122 Trước cửa nha môn hình bộ đông nghịt người. Mùi mồ hôi, mùi đất hòa lẫn những lời bình luận ồn ã, không đầu không cuối. Khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nụ cười hào hứng trên môi Hoàng Lan vụt tắt.
123 Cung nữ kia thầm đem gã mặt sẹo Lý Lượng ra mà chửi cho hả dạ. Chọc giận Lưu Tích Nguyên, gã có mười cái mạng cũng không đền nổi!"Lần này Lý Lượng tự ý hành động, phụ sự ủy thác của chủ thượng, thuộc hạ sẽ phái người mang đầu hắn về để tạ tội với chủ thượng.
124 (Chỉ có điều, Phạm Anh Vũ à, ngươi đóng kịch vẫn còn vụng về lắm, thậm chí xuống tay cũng chẳng chừa lại đường lui ình. Ngươi đánh giá thấp ta? Hay ngươi dám tự tin, bởi ngươi hiểu rất rõ bản thân mình mới chính là Phong Vân kỳ sĩ?).
125 Phạm Anh Vũ, à không, phải gọi là Phong Vân kỳ sĩ mới đúng. Một chiếc lá trúc rơi trước mặt Phạm Anh Vũ. Không gian vô hình bị phân làm hai nửa. Một bên là y.
126 Thanh âm đang xao xuyến bỗng chậm lại rồi ngừng hẳn. Mắt phượng thảng thốt, và rồi Lê Tuyên Kiều bối rối rời khỏi chỗ ngồi. "Thần thiếp tham kiến bệ hạ.
127 Múa rối nước là một loại hình nghệ thuật đặc sắc và riêng biệt của Đại Việt. Ra đời cùng với nền văn minh nông nghiệp lúa nước nhưng phải đến thời nhà Lý, múa rối nước mới chính thức đánh dấu sự hình thành và phát triển.
128 Trân trọng gửi lời cảm ơn tới Thumieu0808 vì đã giúp mình beta lại chương này. . . . Thanh Ngọc cứ đứng đó, thất thần nhìn theo Lê Khải Triều cho đến khi bóng dáng ngạo nghễ của hắn khuất dạng sau ánh tịch dương màu đỏ thẫm.
129 Sở dĩ Lý Lượng chỉ cần hù cho Hoàng Lan chạy là xong, nhưng nếu gã không vác đao đuổi theo nàng, người thông minh như Hoàng Lan nhất định sẽ nghi ngờ.
130 Những ngày qua đối với Lê Khải Triều là một hành trình vô vị và nhạt nhẽo!Từ khi biết Trường Giang chính là người bạn thất lạc mà Hoàng Lan từng nhắc tới, trong đầu Lê Khải Triều liền nảy ra một kế hoạch.
131 Biết đối phương dụng tâm khích tướng, Thanh Ngọc khinh bỉ không thèm đáp. Nhưng Lê Khải Triều cũng không phải hạng người lịch sự gì cho cam. Đối phương im lặng là việc của đối phương, hắn lải nhải là việc của hắn.
132 (Trời rộng thênh thang. Non xanh trùng điệp. Hoa tam giác mạch như những hạt mưa bụi, lất phất rơi xuống rồi đọng thành một dải giữa cánh đồng, vương kín tầm mắt con người.
133 "Nô tì tạ bệ hạ đã khen ngợi. " Hồi lâu sau, Lâm Vũ Linh mới đáp: "Nhưng thân là kẻ hầu người hạ trong cung, nô tì đương nhiên phải tuân thủ cung quy, là người của Nhữ Hiên các, nô tì càng phải chú trọng hành vi của mình, một chút cũng không dám lơ là, tránh cho lệnh bà vì nô tì mà phải xấu hổ.
134 Thấy Hoàng Lan vẫn không lên tiếng, cậu nhìn vào mắt nàng rồi lạnh lùng hỏi:"Đã xảy ra nhiều chuyện như thế mà em vẫn khăng khăng muốn trở về cái hoàng cung chết tiệt ấy? Em còn muốn có thêm bao nhiêu Ngọc Huyên phải chết oan uổng mới hả dạ hả?"Lần này thì Hoàng Lan chỉ có thể cúi đầu.
135 Nói Hoàng Lan nhạy cảm cũng được, đa nghi cũng được, nhưng nàng không tin Trường Giang đưa mình đến đây chỉ đơn thuần để ngắm hoa cỏ. Bị nói trúng tim đen, Trường Giang ngượng nghịu cười.
136 Chân thành cảm ơn Miêu yêu dấu đã giúp mình beta lại truyện. (Nếu bạn thấy một người nông phu áo vải bình dị, thoạt trông không có gì đặc biệt nhưng sau một thời gian tiếp xúc, bạn lại bị nụ cười hiền từ của y mê hoặc, lại ngưỡng mộ trước phong thái vừa điềm đạm vừa thấu đáo của y, người đó chính là Từ Trọng Sinh.
137 Nghiện - ma - túy?Trường Giang nói, căn bệnh mà người dân xã Thiên Bình mắc phải chính là nghiện ma túy!Thật hoang đường! Quá mức hoang đường! Đây là thế kỷ mười lăm, lấy đâu ra cái khái niệm điên rồ ấy?"Em đừng quên chuyên ngành của anh là luật hình sự.
138 Quá khứ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Hoàng Lan vẫn rất tin tưởng vào Tư Thành và triều đình hiện giờ, bởi vậy, nàng tránh nhắc tới những hiểu lầm xưa cũ nữa, chỉ cám cảnh nói với Từ Trọng Sinh:"Người như anh mà mai danh ẩn tích ở chốn thôn dã, nói thực, tôi cảm thấy tiếc thay anh.
139 Theo lời Hoàng Văn Bảo, một năm trước, có một người lạ mặt tìm đến xã Thiên Bình và ngỏ ý muốn mua lại toàn bộ đất của bà con với cái giá rẻ mạt. Đất hương hỏa của tổ tiên để lại, hơn nữa còn là nơi sinh sống làm ăn, thế nên, đừng nói là mua rẻ, dù đối phương có trả giá cao gấp đôi, gấp ba thì cũng không ai chịu bán.
140 (Câu nói tưởng chừng vô tình của Trường Giang lại dẫn mọi người đến một đầu mối quan trọng. Dùng cần sa đầu độc bà con lối xóm, kẻ này không chỉ kín kẽ và tàn nhẫn, hắn còn phải là người không bị ràng buộc bởi bất cứ mối thân tình nào!Trong xã này, chỉ có một người duy nhất sống đơn độc, không còn họ hàng thân thích.