81 Trước đó nửa canh giờ. Tối hôm nay, sau khi gặp Phùng Thục Giang ở hồ Lạc Thủy, không hiểu sao Hoàng Lan lại cứ cảm thấy bứt rứt không yên. Thứ ấn tượng mà Phùng Thục Giang để lại cho nàng quá sâu sắc, sâu sắc đến mức cơ chừng trở thành một nỗi ám ảnh.
82 Trong bóng tối mơ màng, Phùng Diệm Quỳnh lại nghe thấy tiếng cửa mở. Ngoài Phùng Thục Giang ra, chẳng lẽ còn có người thứ hai nhớ đến nàng ta? Chỉ là cô quạnh quá nên sinh ra tâm trạng tự huyễn hoặc thôi mà.
83 Những ngày tháng trước kia lại hiện về. Khi ấy, Phùng Diệm Quỳnh vẫn còn là một chiêu nghi ung dung tự tại trong Đan Ngọc các. Biết Nguyễn Nhã Liên thường tự tay nấu đồ ăn dâng lên Tư Thành và thái hậu, nàng ta liền quấn lấy Nguyễn Nhã Liên để học cách nấu chè long nhãn.
84 (Đợi đến khi bốn phía dần yên ắng, phía chân trời ửng lên một màu hồng nhạt và màn đêm dần bị xua tan bởi tiếng kẻng buổi sớm, Thái Thanh Ngọc mới đạp chân vào thành giếng, nhẹ nhàng trèo lên như một chú sóc, chỉnh đốn lại xiêm y trước khi tìm đường trở về Diêu Tú viện.
85 Hậu cung đã có nàng làm nữ bồ tát, vậy thì cứ để trẫm làm hung thần đi. . . Hoàng Lan, nàng làm tất cả những chuyện này đều vì hắn sao?Vì muốn giúp hắn điều tra chân tướng, nàng mới tìm đến lãnh cung?"Nguyễn Hoàng Lan, việc trẫm không bảo nàng làm, nàng vẫn cố tình làm.
86 Ngày hôm nay, Hoàng Lan nhẩm tính mình đã vượt qua một chặng đường rất dài. Ban đầu gã lẳng nàng lên xe ngựa, đến khi xe ngựa không thể đi tiếp lối mòn này nữa thì gã lại kéo nàng xuống để đi bộ.
87 . . . Trong chốn rừng núi hoang vu, có một người con gái nhỏ nhắn, xinh đẹp trong bộ váy màu hồng nhạt đang đứng chống tay vào thân cây bạch đàn và cười một cách đắc ý.
88 (Tôi không quan tâm bên ngoài anh là ai, sự nghiệp của anh vĩ đại như thế nào, nhưng nếu trong tình yêu, người anh yêu vì anh mà buồn khổ thì anh cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi.
89 Dĩ nhiên Phạm Anh Vũ đã nhầm. Một năm trước, Trường Giang lầm lì vì cậu chưa quen với thế giới này, cậu yếu ớt vì vết thương chưa hồi phục. Lý do đơn giản vậy thôi.
90 Nghe tiếng bẫy sập, tên thổ phỉ Hồ Long mừng húm, vội dẫn lâu la chạy ra. Có lẽ ông trời nghe hắn ca cẩm sốt ruột quá, đành mắt nhắm mắt mở đáp ứng lời cầu xin, cho hắn một con mồi béo bở cũng nên.
91 "Sao cô em lại có con dao của Lê đại ca?"Hồ Long đang nói đến Lê đại ca nào? Chẳng lẽ là Lê Khải Triều? Phải rồi! Con dao này là nàng vớ bừa lúc hỗn loạn ở lãnh cung.
92 (Thái độ bao dung của Hạ Diệp Dương dành cho Nguyễn Nhã Liên, Trịnh Minh Nguyệt còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng vì sao chuỗi ngọc ấy lại đứt sớm như thế, hơn nữa còn hại Hạ Diệp Dương ngã trẹo cả chân, nàng ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nghĩ ra.
93 Theo lối đi Mạnh chỉ, quả nhiên Hoàng Lan thấy một đoàn người. Dẫn đầu là một chiếc xe ngựa lớn, có màn trướng che phủ, theo sau xe ngựa còn có khoảng mười mấy người nữa, trông bộ dáng của bọn họ thì đúng là dân buôn thật.
94 Lê Thụ trợn trừng mắt nhìn kẻ đang quỳ trước mặt mình, suýt chút nữa thì phun cả ngụm rượu ra. "Ngọc Huyên, ngươi vừa nói cái gì? Muốn ta thả con tiện nhân Hoàng Lan kia ra ư?"Tiểu Lam, mà không, chúng ta nên gọi nàng ta là Ngọc Huyên mới đúng, khẽ khàng gật đầu.
95 Chuỗi ngọc bị đứt đúng lúc Hạ Diệp Dương đang bước xuống bậc thang. Cũng may có Lạc Hòa nhanh tay kéo lại nên Hạ Diệp Dương chỉ bị trẹo chân, nếu để nàng ta đập đầu vào đâu đó, chỉ e đám phi tần nhàn rỗi lại có chuyện để bàn luận.
96 (Lặng lẽ và bí ẩn như một bóng ma, người kia vẫn đứng đó, nhàn tàn tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, tư thế vừa ngang tàng vừa ngạo nghễ, tuy y im lặng, nhưng lại khiến người đối diện có cảm giác không rét mà run.
97 Thưởng Nguyệt lâu sụp đổ. Lê Thụ trở thành là khách quen của Bích Xuân viện. Vừa nhìn thấy Ngọc Huyên, hắn như bị hớp hồn, liền dứt khoát bỏ ra hơn một trăm quan tiền để mua người đẹp về dinh.
98 "Ngọc Huyên!"Hoàng Lan cuống quýt thét lên. Nhưng Ngọc Huyên gan lì hơn nàng tưởng. Bị Lê Thụ đạp ngã, nàng ta lại vùng dậy, bò đến ôm chân Lê Thụ, đồng thời hét to:"Nô tì giữ chân tướng công rồi, tiểu thư mau chạy đi!"Hoàng Lan cứ đứng chết trân một chỗ.
99 Lê Thụ lảo đảo lùi về phía ngưỡng cửa. Đối mặt với khí thế bức người của đối phương, con dao trong tay hắn bỗng chốc trở nên vô dụng. Nguyễn Hoàng Lan, cô ta sẽ không vì cái chết của một con tiện tì mà liều chết với hắn chứ?Thấy Hoàng Lan ngẩng mặt lên, chằm chằm nhìn mình, trong mắt tràn ngập lửa hận, Lê Thụ lắp ba lắp bắp:"Nguyễn.
100 (Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, cơn gió xoáy dội ngược vào tâm rồi đem theo Hoàng Lan biến mất dưới đáy vực sâu thẳm. Chưa đầy một giây sau, hình ảnh chiếc vòng lục bảo đang xoay tròn giữa bầu trời cũng lặng lẽ tan biến.