1 Khi trời sụp tối, Giản Tích mới từ phòng phẫu thuật đi ra, từ chiều tới giờ phải đứng liên tục cho ba ca đẻ mổ thật làm thắt lưng và xương sống cô đau buốt.
2 Hạ Nhiên cố ý nán lại hai phút rồi mới rời khỏi, lúc ra Giản Tích đã đi mất.
“Anh Nhiên, làm gì mà lâu vậy?”Lâm Gia vừa thấy anh liền gào to “Lâu đến nỗi em lượn vào toilet được 3 lần rồi đấy.
3 Xe từ hầm gửi xe đi ra, hòa mình vào dòng xe trên đường lớn.
Giản Tích hạ một bên cửa kính xe xuống, để gió thổi vào, làm những sợi tóc mai bên vành tai cô bay tán loạn.
4 Cuộc giải phẫu kéo dài gần ba giờ.
Đúng với chẩn đoán của Giản Tích, do chịu lực va chạm mạnh làm cho cuống rốn bong ra từng mảng, dẫn đến xuất huyết diện rộng, tử cung co rút dữ dội, chậm thêm chút nữa thai nhi có thể gặp nguy hiểm vì thiếu không khí.
5 Lão Triệu làm một bàn đầy đồ ăn, gà, vịt, bò, cá gì đều có hết.
Giản Tích lại không giống các cô gái khác, vì giữ vóc dáng mà nhịn ăn, kiêng các loại thịt.
6 Giản Tích cầm di động, đem áo khoác ngoài và áo trong cởi ra quăng lên giường, chỉ còn lại áo lót màu xanh đen ôm sát bầu ngực đẫy đà tạo ra một rãnh sâu giữa chúng, phía dưới là quần lót cùng bộ, thêu một vài con bướm.
7 Giản Tích về nhà, đem di động đặt lên bàn, nghĩ nghĩ lại cầm lấy kiểm tra một chút, xác định số của Hạ Nhiên đã nằm trong sổ đen thì mới yên tâm.
Tâm tình bị anh ta khuấy đảo trở nên tệ hại, còn tệ hơn so với lúc làm việc gặp phải bệnh nhân không nói lý lẽ.
8 Lục Hãn Kiêu nắm giữ địa bàn nơi này từ khi hắn mới năm ba đại học, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã mười năm. Ở thành phố này lăn lộn cao thấp các nơi, ở các địa điểm ăn chơi đàn đúm cũng từng bị hắn làm khó dễ không ít, những kẻ hiểu biết mỗi khi gặp mặt hắn đều phải nể mặt kiêng kỵ vài phần.
9 Dưới ánh nhìn chăm chú thẳng thắn thản nhiên của Hạ Nhiên, Giản Tích nhanh chóng dời mắt đi.
Kỳ quái! Không có giật mình, không có chán ghét, giống như là cô ấy đã đoán được một cách vi diệu, giờ thì ứng nghiệm thôi.
10 Giản Tích cảm thấy vật này có vẻ không hoàn trả được rồi, nếu thế cô cũng không lãng phí thời gian nữa, lòng bàn tay vừa thu lại cầm cái hộp bỏ vào túi áo blouse trắng.
11 Giản Nghiêm Thanh cảm thấy có chút bất ngờ, nhấc tay ra hiệu: “Đến văn phòng chờ ba. ”
Đem chuyện đang dở dang giải quyết cho xong, rồi nhanh chóng ký duyệt các văn kiện khẩn cấp khác, mới nhìn sang thư ký nói: “Hôm nay đến đây thôi, hội nghị ngày mai cứ tổ chức như kế hoạch.
12 Giản Tích phản xạ có điều kiện lập tức đẩy Hạ Nhiên ra.
“Ai ôi trời ạ!” – Bị đau nên ngũ quan của anh cũng nhăn thành một nhúm: “Thẹn quá thành giận phải không?”
“Còn nói lung tung là cho anh ngủ ngoài đường đấy!” – Giản Tích xoay người đi đến phòng bếp, không thèm để ý đến anh nữa.
13 Từ nơi này đến Nha Đề Lộ đi xe khoảng hai mươi phút, nửa đoạn đường đầu hai người cũng chẳng nói với nhau lời nào.
Cuối cùng vẫn là Giản Tích không nhịn được mà nhẹ nhàng đạp thắng xe: “ Anh làm gì mà cứ cười hoài vậy?”
Người đàn ông này từ lúc trèo lên xe vẫn cứ một bộ dạng không đứng đắn này suốt.
14 Theo sau đội trưởng Từ còn có bốn người nữa, Giản Tích đi song song cùng ông.
“Đám người kia đi rồi chứ?”
“Đi rồi. ” – Từ Cẩm mắt tinh tai thính, năm phút trước, ông vừa nhìn đã để ý thấy ba chiếc xe nối đuôi nhau lái qua.
15 Giản Tích nửa ngày không nhúc nhích, trên đũa vẫn còn gấp một miếng nấm,
Lục Hãn Kiêu đi tới, ngồi trên chỗ tay vịn sô pha kế cô:” Tiểu Tích, em đối với Hạ Nhiên cũng có chút động lòng phải không?”
Giản Tích để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không có.
16 Người đã đi, nhưng mùi thuốc súng trong phòng thì vẫn chưa tản hết.
Lục Hãn Kiêu ngồi ở trên ghế, ném cho Hạ Nhiên điếu thuốc: “Đem người ta đuổi đi cảm thấy dễ chịu không?”
Hạ Nhiên rít một hơi vừa hung vừa nôn nóng, điếu thuốc chẳng mấy chốc đã cháy đến phân nửa.
17 Edit: TryHọa
Beta: Hằng Lê
-----------------
Lục Bình Nam đi tới, hai tay khoác lên vai Giản Tích: “Tại sao thằng đó lại ở đây, sao chỗ nào cũng thấy mặt nó vậy, chưa thấy ai đáng ghét như thằng này.
18 Editor: TryHọa
Beta: Hằng Lê
--------------
Giọng của Giản Tích không tính là nhỏ, làm nhiều người xung quanh cũng phải đảo mắt qua nhìn.
Người đẹp kia cảm thấy có chút mất mặt, quyết định giả câm giả điếc.
19 Edit: TryHọa
Beta: Hằng Lê
-------------
Giản Tích nhanh chóng buông anh ra, sắc mặt đỏ như ánh nắng ban mai.
Hạ Nhiên hiển nhiên vẫn còn chưa kịp hồi hồn, vài giây sau: “Con bà nó!” – anh chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp, anh bị cưỡng hôn rồi!”
“…” – Lúc này bao nhiêu lúng túng, mất tự nhiên bị tiếng hét này của anh làm vơi đibớt phần nào, Giản Tích cũng thanh tĩnh lại: “Cưỡng hôn anh thì sao chứ, làm bạn trai rồi còn không để cho người ta hôn à?”
“Nhường một chút em chết à.
20 Khu nội trú so với phòng khám bệnh thì đỡ hơn một chút, tình huống ngoài ý muốn tương đối hơi ít, nhờ vậy Giản Tích mới có thể tan việc đúng giờ.
Hạ Nhiên đến sớm, hôm nay anh mặc một cái áo khoác da màu đen bên ngoài, trông cực kỳ nam tính.