81 Tô Tiểu Thiến căng thẳng đứng trong đội ngủ dài đằng đẵng, bọn cô đến Hoàng cung để ứng tuyển thị nữ, phàm là các cô gái mười tám tuổi trở lên đều có thể đến dự tuyển, nhưng trong đội ngũ dài đằng đẵng này lại chỉ tuyển ba mươi người.
82 Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ được triệu tập bắt đầu huấn luyện. Lưu quản sự ngồi trên ghế chỉ huy mọi người đi đứng, đồng thời nói rõ, đây là lễ nghĩa cơ bản nhất.
83 Từ sau lần Lê Ngạo ‘tỏ tình’ với Ma Tâm Ái, tâm tình gần đây của nàng ta rất tốt, cả nước trên dưới xuất hiện liên tiếp hai ngày xuân. “Các ngươi đã được huấn luyện liên tiếp ba ngày nay rồi, dạo này nữ vương gấp gáp cứ đòi người, cho nên ta quyết định kết thúc buổi huấn luyện, chờ lát nữa các ngươi ăn mặc chỉnh tề rồi cùng ta đi gặp nữ vương” Lưu quản sự nói.
84 Trình quý nhân bị cô nói như vậy, chỉ biết thở dài một tiếng chán nản ngồi xuống ghế, cầm lấy trái táo trong giỏ cũng không thèm chùi đưa lên miệng cắn, “Ngươi tưởng ta thích như vậy sao? Ta ghét nhất là ẻo lả đó, nhưng cha nương từ nhỏ đã dạy dỗ ta như vậy, ngươi nói coi có thấy buồn nôn hay không?” Lúc này hắn ta đã khôi phục lại giọng nam trầm thấp bình thường.
85 Hầu hạ hai ngày, thái độ của Trình quý nhân đối với cô đã tốt hơn rất nhiều, ngữ khí của hắn ta cũng không còn nhão nhè nhão nhẹt nữa. “Nè, A Xú cô đừng làm nữa ngồi một lát đi” Trình quý nhân không ngừng lải nhải ở phía sau cô.
86 Trong Hoàng cung kim bích huy hoàng, các nữ thị vệ đang huấn luyện, bọn họ nhìn thấy Tể tướng liền hành lễ, đồng thời lập tức thông báo với nữ vương. “Nữ vương, đây chính là đứa bé trai mà thần tìm được, nó không thuộc về thế giới này, cho nên thần đem nó đến cho người” Tể tướng vội bẩm báo với nữ vương đang ngồi trên bảo toạ đối diện.
87 Lê Ngạo nhìn những con trùng đen đầy trên mặt đất, cũng không rõ con nào là Minh Diệm, nộ khí như hoả diệm (= núi lửa) từ từ bùng cháy khắp người y. “Nữ nhân chết tiệt!” Đôi mắt tím của Lê Ngạo trở nên quỷ dị, loé một cái y nhanh chóng đến trước mặt nàng ta, giơ tay bóp lấy cổ nàng, “Đem nó biến trở lại nguyên dạng?” Dứt lời, y gia tăng thêm lực nơi bàn tay.
88 Hoàng cung lúc này lộn xộn ngổn ngang, chúng binh sĩ, thị nữ giống như đàn kiến vỡ tổ, mỗi người đều bận rộn, Hoàng cung lớn như vậy gặp phải sự cố lớn như thế, điều này khiến ọi người trở tay không kịp.
89 Từ lúc trở về từ chỗ nữ vương, Tô Tiểu Thiến cả người không có một chút tinh thần, Trình quý nhân trái lại lại trở nên lo lắng. “A Xú, cô sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?” Trình quý nhân không ngừng lặp lại câu hỏi.
90 Linh dị? Xà Giới. Xà Giới, hai từ này trong lòng Tĩnh Nghi chính là từ đại diện của sự ghê tởm, bọn chúng ở những nơi toàn là âm u ẩm ướt, Tĩnh Nghi vô cùng không tình nguyện đi theo Hồng Nhi đến Xà Giới.
91 Một đống hỗn loạn trong Hoàng cung chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã được tu sửa, đây chính là lợi ích của đông người. Tô Tiểu Thiến vội vã lau sạch mặt bàn, dáng vẻ gấp gáp cứ như sắp phải đi đầu thai vậy.
92 Trăng lạnh treo lơ lửng trên ngọn cây, từng cơn gió khẽ lướt qua rặng cây, vang lên tiếng xào xạt không dứt. “Minh Diệm, Minh Diệm, Minh Diệm – - -” Tô Tiểu Thiến sợ hãi hét lên.
93 Tô Tiểu Thiến được thông báo phải đi hầu hạ người khác, khi cô đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế, trong đầu cô đầy ắp những lời nói của Ma Tâm Ái, cũng như con trùng đen nhỏ bị thương kia.
94 Trăng non đang treo lơ lửng trên không, Lê Ngạo cười một cách quỷ dị, sau đó nói với cô “Chờ lát nữa có kịch hay để xem, ngươi chờ ở đây đừng đi lung tung.
95 Ma Tâm Ái lạnh lùng nhìn trùng đen trong chiếc hộp, nàng ta cười một cách khinh thường, “Từ nhỏ ta đã biết cảm xúc của mình có thể ảnh hưởng đến trên dưới cả nước, ta cũng biết mình tương lai sẽ là vua một nước, ta chưa từng gặp qua phụ mẫu, từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi dưỡng, chăm sóc ta, bà dạy ta làm thế nào để làm một nữ vương tốt, làm thế nào lo nghĩ cho bá tánh cả nước…” Ma Tâm Ái nói đến đây đi về phía ban công nhìn lên bầu trời hắc ám, đột nhiên, nàng ta nổi giận xoay người quát lên: “Nhưng ta lại không ngờ bà ngoại mà ta yêu thương nhất lại ở bên ngoài nhặt về cái tên tai hoạ, ả không cha không mẹ, bà ngoại nâng niu ả trong lòng bàn tay, kể từ thời khắc đó, ta định sẵn phải chịu cô độc rồi, ta không oán không hận bà, bởi vì bà đã dạy dỗ ta, cần phải làm một đứa bé độc lập ngay từ nhỏ…” “Nhưng… nhưng cái đứa bé nhìn thì như thiên sứ kia kỳ thực chính là ma quỷ, ả mỗi đêm đều đến hù doạ ta, đánh ta, ngược đãi ta, ả không cho ta nói ra, ả nói, ta nói ra cũng chả ai tin” Ngữ khí của Ma Tâm Ái bắt đầu run rẩy, “Kể từ đó về sau, mỗi ngày ta đều không ngừng khóc, bởi vì nước mắt của ta dẫn đến mùa màng chết hết, ả lại còn liên hợp với quan thần muốn hại ta.
96 Đường núi quanh co, những đám mây đen cuồn cuồn bao phủ, giống như một con cự mãng (xà) lượn vòng trên mặt đất rộng lớn, âm u đến đáng sợ, nước mắt của Ma Tâm Ái không ngừng tuôn rơi, cơn mưa trên bầu rời kia cũng không ngừng trút xuống.
97 Dịch: Mã Tộc Bầu trời hắc ám ép chặt khiến người ta không thể thở nổi, một đám người chờ đợi phía trên của Thi Ma Uyên, trên gương mặt mỗi người đều lộ rõ lo lắng bất an.
98 Dịch: Mã Tộc Ma Tâm Ái vội ngẩng đầu, trong mắt đầy sự kinh ngạc, chuyện… chuyện này làm sao có thể, bọn họ rõ ràng đều không có trí nhớ, sao bà lại có thể nhận lỗi được? “Bọn họ đều có trí nhớ, phương pháp mà thây ma đưa cho cô chỉ có thể biến thành trùng đen chứ không thể xoá đi trí nhớ của bọn họ, cho nên mỗi một lời cô nói với bà ngoại cô, bà ấy đều nghe được hết.
99 Dịch: Mã Tộc Trong cơn gió lạnh thổi vù vù, khoảnh khắc nhìn thấy Ma Tâm Thiện nhảy xuống, Ma Tâm Ái vội bổ nhào tới nắm chặt tay ả. “Ngươi… bỏ ta ra…” Ma Tâm Ái không ngờ nàng ta sẽ kéo mình lại.
100 Dịch: Mã Tộc Toàn bộ xung quanh đều bao phủ trong màn sương, bốn bề yên tĩnh giống như thế giới sẽ không còn tiếng động nữa. Tô Tiểu Thiến chỉ cảm thấy bản thân bị một cổ lực lớn ập đến như bị đánh tan ra, chờ đến lúc cô có thể hô hấp lại được thì đã ở trên không cao vút đang trực tiếp rơi xuống.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50