1 La Phú Nhân hoảng hốt theo cầu thang chạy lên. . . không để ý thấy dưới chân hắn gần giẫm vào khoảng không, đôi giày da hàng hiệu mấy nghìn dollar vì thế mà tuột mất một chiếc, nam nhân này vẫn không nao núng gì dù trên chân không còn một chiếc giầy, hắn lảo đảo liên tục chạy lên, ở phía dưới cầu thang liên tục truyền đến tiếng kêu réo, dường như có mười mấy người đang theo cầu thang đuổi tới.
2 Lăng Tân từ trên giường ngồi dậy, trong khoảng khắc đôi mắt hắn như bị mất hồn, lúc này hắn lặng lẽ mặc quần áo, chỉ là ngón tay thỉnh thoảng đụng tới vết bỏng tên mặt, cảnh tượng trong mơ đêm qua thoáng hiện lên trong đầu hắn.
3 -. . . Vậy sao? Ta thất bại. . . Tình cảm. . . Là cái gì? Một người nam tử vô lực giãy dụa, thế nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục hóa thành tro bụi, chỉ là không biết nguyên nhân gì, ý thức vẫn như cũ lưu lại.
4 - Hứa đại thúc, Hứa đại thúc kể cho chúng ta chuyện xưa đi. Một đám nhóc ước chừng bảy tám tuổi nhao nhao hoan hô, bọn nhóc vây quanh ông lão đầu bạc, ông lão này mặc một bộ đồ lao động màu xanh biếc, đầu đội một chiếc mũ lông, ông lão cười một cái khuôn mặt hiện lên nhiều nếp nhăn, nhưng mà nếp nhăn như có thể nói rằng ông lão rất hiền lành, ông ta không ngừng vỗ về những đứa bé ở nhóm đầu, đồng thời cũng từ trong túi bất ngờ lấy ra một gói kẹo, làm cho tiếng hoan hô của bọn nhóc càng thêm vang dội.
5 Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Tân nhất thời giống như ăn được Đại Hoàn đan, tâm trí đều thư thái vô cùng, hít vào trong ngực một hơi, cả người đều có một cảm giác rất tiêu sái, hắn cầm mảnh giấy ở trong phòng đi lại vài bước, lúc này mới dần dần trầm tĩnh lại, đồng thời nhìn lên mảnh giấy yên lặng suy tư.
6 "Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy; Hữu danh vạn vật chi mẫu. . . " Đây là đoạn Đạo Đức Kinh mọi người đều quen thuộc, cái này cũng không làm cho Lăng Tân cảm thấy đặc biệt, hắn nhìn kĩ bên trong mỗi chương cùng văn tự, văn tự cũng không có ám hiệu hoặc đánh dấu gì cả, mà trong sách cũng không có tồn tại ngăn bí mật, dù sao quyển sách này cũng trải qua mấy thế hệ, có hay không ngăn bí mật lấy tay sờ là có thể phát hiện, đến cả bìa ngoài cũng chẳng có gì dị thường, quyển sách này căn bản chỉ là Đạo Đức Kinh bình thường mà thôi.
7 Lăng Tân nhìn trên Phong Thần bảng điểm nhân quả đã biến thành số âm, còn không hiểu rõ tại sao lại thành âm điểm thì, trong cơ thể xuất hiện luồng khí ấm áp đã làm hắn phải tập trung hết thảy, loại cảm giác này cũng không khó chịu, ngược lại có cảm giác mình đang ngâm trong nước ấm, cả người ấm áp thật dễ chịu.
8 Trong thời khắc nguy cấp, Lăng Tân vẫn còn giữ được một tia tỉnh táo, hắn cố dùng lực kéo cái dây kia, nhưng sợi dây cáp bên trong bằng thép, lại đóng trên trần nhà, đinh vững chắc vô cùng, bằng sức người trong lúc vội vàng sao có thể kéo đứt được? Hắn cũng chỉ phí sức lực thôi, Đến lúc này Lăng Tân chỉ còn chút ý thức mơ hồ thì trong cơ thể hắn có một tia nội lực đang không ngừng tuần hoàn hướng lên phía trước, bắt đầu theo dung nhập vào kinh mạch trong thân thể hắn, Lăng Tân lập tức trở nên tỉnh táo, thân thể giống như có được nguồn lực lượng vô cùng lớn, trong cổ họng hắn phát ra tiếng gào thét, hai tay bắt được cái dây thép dùng sức kéo đứt nó ra, một lực lượng khổng lồ bạo phát, hắn kéo cả sợi dây và trần nhà xuống, mảng xi măng cũng bị kéo hết xuống, trên trần nhà xuất hiện một lỗ hổng to bằng nắm đấm.
9 Phong Thần bảng có các đặc điểm, thứ nhất là có thể biết trước được tương lai, không có điểm nhân quả chỉ có thể biết trước sự việc hoặc một số người gần đây khoảng vài dặm, những việc này có thể thay đổi tương lai, nếu thay đổi được tương lai thì sẽ đạt được điểm nhân quả, thay đổi ảnh hưởng tới càng nhiều người thì càng được nhiều điểm nhân quả.
10 - Ta không tán thành! Lăng Tân hít một hơi thật sâu, tiếp theo chăm chú nhìn Trần Hạo Thao nói: - Lý do ngươi đưa ra có chút gì đó không đúng! Ngươi nhất định vì lý do gì đó mà nhất định phải rời xa bọn ta! Ta quá hiểu tính cách của ngươi, huynh đệ của ta, chúng ta ở cùng một chỗ đã mười mấy năm, ngươi không có khả năng sẽ dễ dàng rời khỏi trường đại học như vậy, nơi này còn có ta cùng Vĩ Thi Thi, người sẽ thực sự rời bỏ bọn ta để đi? Nói đi, lý do cuối cùng của ngươi là gì? Là gặp chuyện gì nguy hiểm sao? Sợ hãi vì chuyện này sẽ đem nguy hiểm đến cho chúng ta sao? Trần Hạo Thao quay đầu đi, hắn cũng không nhìn hai người Lăng Tân cùng Vĩ Thi Thi, ngược lại yên lặng nhìn về phía bầu trời, cho đến một lúc sau mới lên tiếng: - Thật xin lỗi, ta không thể đem điều này nói cho các ngươi biết, ta phải rời khỏi trường đại học này.
11 Lăng Tân chăm chú nhìn Vĩ Thi Thi, mà Vĩ Thi Thi hình như bị lời tuyên bố của hắn làm cho choáng váng, thật lâu sau mới hơi quay đầu đi, khuôn mặt thoát khỏi bàn tay của hắn, nữ tử này lau nước mắt trên mặt, thì thào nói: - Vì sao muốn nói những chuyện đó lúc này, chúng ta.
12 Bị Phong Thần bảng thăm dò sao? Lăng Tân cũng không ngẩng đầu lên xem xét bốn phía, hắn coi như không có gì cả, đem nội lực phân tán ra khắp toàn thân, cả người thả lỏng vẫn ngồi uống rượu, thậm chí cả đầu cũng không nâng lên hạ xuống, đến khi hắn uống hết cốc rượu này thì cảm giác bị nhìn trộm cũng dần dần nhạt đi, cuối cùng phảng phất như tất cả mọi việc lúc nãy chỉ là ảo giác.
13 Lăng Tân túm ngang cổ hình xăm nam tử, nâng hắn rời khỏi mặt đất, tên nam tử này thoáng cái trở nên hiền lành, dù tay chân bị gãy rất thống khổ nhưng hắn không có giãy dụa tí nào vì hắn đã ngất, chỉ nằm im một chỗ, bọn người xung quanh cũng phục hồi lại tinh thần, hiểu ý cùng nhau xông về phía Lăng Tân, dẫn đầu là đám côn đồ, bọn hắn mấy người đánh một người nên rất hung hăng, xông lên rất tích cực.
14 Đêm đó Lăng Tân về nhà không nói một câu nào, an tĩnh vô mộng ngủ thẳng cho đến khi trời hửng sáng, nhưng khi hắn tỉnh ngủ bỗng nhiên có một loại cảm giác, giống như hắn yên lặng nhìn thế giới này, lãnh đạm không hề có nhân tính, tâm tình, cảm tình không hề tồn tại, chỉ còn là một người đứng nhìn thế giới này.
15 Lăng Tân vuốt tóc tiểu cô nương, đang định ôm nàng đặt lên trên giường bệnh, ai ngờ vừa động, tiểu cô nương này lập tức bị đánh thức, nàng ngay tức khắc khẩn trương nhìn xung quanh, khi thấy Lăng Tân ở trước mặt thì tiểu cô nương liền nhào tới người hắn, tiếp theo ngả vào ngực hắn không chịu xuống.
16 Lăng Tân từ WC đi ra, cả người nhìn không ra biểu hiện dị thường, hắn cứ như thường bắt xe taxi hướng về nhà của mình mà đi, trên đường qua một cái siêu thị bỗng nhiên hắn xuống xe, tiếp theo từ trong siêu thị mua thật nhiều đồ ăn, lại bắt xe taxi đi tiếp về nhà, cho đến khi đã vào trong nhà, hắn đem đủ thức ăn kia toàn bộ bỏ vào bếp, cũng không sắp xếp lại, lập tức đem Phong Thần bảng ra, lại bắt đầu suy nghĩ tưởng tượng trong đầu là mình đang ở nhà ăn cơm, sau đó theo thói quen đọc sách làm bài, cho đến mười một giờ mới lên giường đi ngủ, khi hắn đem chuyện này tưởng tượng xong, Phong Thần bảng liền mất đi hai trăm điểm, hắn lúc này mới thay đổi mặc một cái áo khoác, trùm kín đầu, mở cửa phòng trực tiếp đi ra ngoài.
17 Lúc này ở trong bệnh viện, mấy cảnh sát của tổ trọng án và vài nhân viên cảnh sát bình thường đang ngồi vây quanh ở trong phòng, trước mặt là một nồi lẩu hải sản, mấy người ăn uống rất thoái mái, nhất là Hà Thiên Đạo, càng không để ý đến hình tượng của mình, kết quả áo sơ mi của hắn sớm đã dính rất nhiều dầu mỡ.
18 - Thật sự. . . Tại sao lại là ngươi? Lúc này ở ngoài bệnh viện trở đang đổ cơn mưa nhỏ, trong bóng đêm từ từ bay lất phất, bây giờ thời tiết đã sang mùa thu, nhưng trong bóng đêm mưa bay lất phất làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác vắng lặng, dù không lạnh nhưng làm ột số người cảm thấy tâm tư lạnh lẽo.
19 Lúc này Lăng Tân đang ngồi taxi đi đến bệnh viện, hắn liền dừng lại ở ngã tư rồi vào trong một tiệm mì, thời gian lúc này đã là giữa tối, hắn cũng không dám trực tiếp xuống xe gần bệnh viện, bởi vì như vậy quá mức công khai, bất luận thời gian, địa điểm, nhân vật, hắn đều tiến vào đối tượng bị hoài nghi.
20 Khi hỏa hoạn phát sinh, đồng thời trong bệnh viện vài tên cảnh sát viên cùng với mấy cảnh sát tổ trọng án đang nói về đề tài nhạy cảm, chắc là tình cảm trai gái abcxyz, tuy đều là cảnh sát, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều đi phá các loại án, như thế được gọi là nhân vật trong tiểu thuyết, đối với bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, đang lúc mấy người nói đến đoạn cao hứng thì bỗng nhiên Hà Thiên Đạo dùng mũi ngửi ngửi rồi nói: - Giống như có cái gì đó bị đốt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Võng Du, Nữ Cường, Xuyên Không
Số chương: 50