21 Tĩnh Nghi cũng không biết tại sao bản thân lại ngủ trên chiếc ghế lắc (1) ngoài ban công, dụi dụi đôi mắt, chầm chậm mở ra, cả một khoảng không ửng lên nhiều tầng màu sắc vàng đỏ đập vào mắt cô, màu sắc đỏ rực biến ảo của sự kỳ diệu, cuối cùng biến thành một bức tranh đen đặc, tạo nên sự xinh đẹp kỳ lạ.
22 Tại một nhà hàng lãng mạn nổi tiếng ở thành phố W, kề sát cửa sổ là một đôi tình nhân khiến người qua đường phải ngưỡng mộ, cô gái với làn da trắng nõn khiến người ta trầm trồ, chàng trai đeo một chiếc kính, dáng vẻ nho nhã nhưng không làm mất đi vẻ tuấn tú.
23 Trung tâm thành phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ trên đường phố phồn hoa, xe cộ đông đúc, Tĩnh Nghi và Minh Diệm ngồi bên cửa sổ ăn bữa tối vừa được mang đến.
24 Lạnh… Lạnh quá, cái lạnh buốt giá thấm vào xương tuỷ… Hơi lạnh trên mặt đất làm cho Tô Tiểu Thiến đang hôn mê tỉnh lại, đầu nhứt quá, xoa xoa huyệt thái dương Tô Tiểu Thiến từ từ đứng dậy.
25 Cái miệng kia biết được cô cùng cô ta đến từ một thời đại, thế kỷ 21! Càng đối với cô có một loại cảm giác thân thiết, ngữ điệu trong lời nói cũng bắt đầu thân thiện hơn.
26 Màu trắng… Màu trắng trong thế giới màu xanh? Tô Tiểu Thiến lấy can đảm đi về phía trước, cái vật màu trắng đó, bị rất nhiều đồ vật vùi lấp, Tô Tiểu Thiến dẹp bỏ những vật che lấp trước mắt, ‘vật’ kia lập tức nhìn cô, dùng đôi mắt màu xanh ngọc bích hung tợn trừng cô.
27 Trong con hẻm nhỏ tối tăm ẩm ướt, truyền đến một loạt tiếng bước chân, bước chân đó vội vã rối loạn, kèm theo từng đợt thở dốc. Tô Tiểu Thiến thở hồng hộc, tốc độ bước chân cũng càng lúc càng chậm lại, chính vào lúc này, phía trước bỗng có một đầu ngõ hẻm, Tô Tiểu Thiến nghĩ cũng không thèm nghĩ liền xông thẳng qua đó… Đột nhiên chạy vào chỗ tối tăm lại đón nhận được màu xanh lục chói mắt, Tô Tiểu Thiến trong một lúc không thích ứng kịp, chỉ đành nhắm chặt mắt lại, đợi khoảng vài giây, cô mới từ từ mở mắt ra.
28 Tô Tiểu Thiến không biết mình đang ở đâu, chỗ này sao lại tối như vậy, đột nhiên, một đạo ánh sáng chiếu vào, người đàn ông với ngũ quan nguyên vẹn âm u đáng sợ kia lại tới nữa rồi, lúc này, trong tay của hắn ta cầm một con dao màu trắng, đồng thời cực kỳ biến thái nói: “Ta phải móc mắt của người… ta muốn mắt của ngươi…” “A…” Tô Tiểu Thiến liền tỉnh lại, khắp trán ướt đẫm mồ hôi nói với cô rằng, cô gặp ác mộng thôi.
29 Huyện W tuy rằng không có phồn hoa rộng lớn như thành phố, nhưng lại có được sự yên tĩnh mà thành phố lớn không thể có được. Từng chiếc từng chiếc xe nối tiếp nhau trên đường lướt qua trước mặt bọn họ, trên con đường rộng lớn, bọn họ dường như trở thành ‘đồ vật trang trí’ vậy.
30 “Ngươi nhiều lời quá đó. ” Nam nhân trên cung điện thu hồi chưởng, nở nụ cười tà mị, đôi mắt tím như loài lang sói lại một lần nữa loé lên tia sáng lãnh khốc.
31 Trong toà thành xanh lục có một nơi, nơi đó nồng nặc mùi máu tanh cùng mùi thịt thối rữa, “Ngươi nói thật à?” Trong căn phòng tối tăm phát ra một giọng nghi vấn.
32 Trên máy bay, Minh Diệm một lời cũng không nói, biểu tình thâm trầm mà nghiêm túc, cuộn tranh trong tay nó từ lúc mua đến giờ, chưa hề rời khỏi tay nó.
33 ‘Rầm’ một tiếng, cửa bị đóng lại, trong căn phòng ẩm ướt u ám, lan toả ra một mùi hôi thối, Tô Tiểu Thiến không quen bịt lấy mũi. Huyết cười gượng hơ hơ vài tiếng, rồi hất tay một cái, căn phòng trong chớp mắt bừng sáng.
34 “Đồ biến thái, thì ra Tư tế Đại nhân ăn thịt người thật sự chính là cô, mà cô, cư nhiên lại để cho Vũ phải gánh chịu cái ác danh như thế này. ” Tô Tiểu Thiến không thể tin được nói, đây mà là chị được sao? Huyết nghe được sự chỉ trích của cô, ha ha cười lớn, đồng thời ngữ khí cực kỳ châm biếm: “Nói cho ngươi biết, ngươi là kẻ cuối cùng rồi, chỉ cần ăn xong đôi mắt của ngươi, đôi mắt màu xám đậm của ta sẽ trở thành màu xanh lục, chỉ cần sau khi ta chữa hết bệnh, chúng ta có thể ra khỏi cuộn tranh u linh, đến lúc đó ta sẽ bù đắp những thương tổn mà đệ ấy đã phải chịu.
35 Đô thị ban đêm luôn mê người như thế, luôn hoa lệ chói mắt như thế, xe cộ đông đúc, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp. Mà, trong một căn hộ XX lại phát ra tiếng sư tử rống kinh thiên.
36 "Á…” Một tiếng la hét bi thống bao trùm cả toà thành, làm người nghe được vô cùng thê lương cùng bi thảm. “La cái gì mà la? Ta vẫn còn chưa có móc đó?” Người nam nhân kia lớn tiếng quát, người nữ nhân này thật là phiền phức! Cứ ầm ĩ suốt.
37 Ánh trăng của Minh Giới vĩnh viễn đều là màu xám, giống như nỗi thương cảm của sự phân ly vậy, ánh trăng xám trong thế giới màu đỏ này, hiện rõ sự thê lương cùng bi ai vô cùng.
38 “Trưởng lão, kế hoạch này của người, ta sợ… Vương Hậu khó lòng kháng cự được mị lực của Minh Vương. ” Hữu hộ pháp đang nằm trên giường dưỡng thương lo lắng nói.
39 Một cơn gió lạnh lẽo từ ngoài thổi vào, Tô Tiểu Thiến rùng mình một cái, câu chuyện của Vũ đã kể xong rồi, nhưng tại sao trong lòng cô lại hỗn loạn thế này? “Vũ, anh có thể huỷ bức tranh này không?” Tô Tiểu Thiến đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng này, chỉ cần huỷ bức tranh này, vậy thì ả ta không phải sẽ không ra được rồi sao? Chỉ cần ả ta không ra được, vậy thì sẽ không có thêm người bị làm hại nữa.
40 Tô Tiểu Thiến nằm trên giường nhưng không thể nào chợp mắt được, trong lòng cô vô cùng bất an, phải chăng có chuyện gì đó sắp xảy ra? Cô vẫn còn đang trầm tư, đột nhiên phát hiện một thân ảnh màu đen, còn chưa kịp thốt lên, nháy mắt liền mất đi ý thức.