41 Minh Diệm đứng trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm bức tranh này, trong mắt loé lên ánh sáng bập bùng, qua mấy thời thần (*) nữa thì trăng lên rồi, mẹ, người nhất định phải cố cầm cự, con nhất định sẽ đi cứu người!( (*) Thời thần: Đơn vị đo thời gian cổ đại, một ngày chia làm 12 thời thần, 1 thời thần = 2 tiếng.
42 U Linh tráo (= lồng)? Đệ ấy lại dùng U Linh tráo để ngăn cách khoảng cách giữa bọn họ. “Vũ…” Huyết không tiến vào được bên trong nên đứng ở bên ngoài lo lắng gọi.
43 Trước mặt một mảng mông lung, Tô Tiểu Thiến đứng trong sương mù không nhìn rõ phương hướng, nhưng trong không khí lại ngửi thấy một mùi thân quen, đây là chỗ nào, cô đang ở đâu? “Ta phải đi rồi…” Một thanh âm bi thương từ phía sau cô truyền đến.
44 Minh Huyền trưởng lão cười ha ha nhìn cô, một hồi lâu mới nói ra điều kiện, “Người xuống trở về phàm gian thần có thể giúp người, nhưng người nhất định phải đồng ý với thần một chuyện.
45 Tô Tiểu Thiến không biết mình nói sai chỗ nào nữa, tại sao mặt y lại đen thui như vậy? Để không phải đắc tội thêm với nhất quốc chi chủ (= chủ của một nước) nữa, cô vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, sau một hồi, chỉnh lý cho y hoàn tất, vừa định thở phào một cái, y đột nhiên nói: “Đi theo ta đến hậu cung.
46 Tô Tiểu Thiến nghe xong kinh hoàng trợn to mắt, trong phòng? Anh ta… anh ta muốn làm cái gì? Xuân Nhi thấy cô mặt mày mù mịt, vội lạnh lùng căn dặn, “Hầu hạ Minh Vương, chờ sự sai bảo gì bất cứ khi nào của Minh Vương.
47 Trong hoa viên, Tô Tiểu Thiến căng thẳng đứng ở một bên, đứng đối diện trước mặt là Xuân Hạ Thu Đông, cô không biết phải nói cái gì, “Ngươi hầu hạ Minh Vương kiểu gì vậy hả? Ngươi muốn chết đúng không?” Hạ Nhi lạnh lùng quát.
48 Thờ gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Tiểu Thiến đang ôm lấy cột giường bên cạnh hết chịu nổi trượt dần xuống, mắt không chống được cơn buồn ngủ kéo đến, bên ngoài gió hiu hiu thổi, đêm vẫn còn dài… Trên giường Lê Ngạo lại không hề buồn ngủ một chút nào, ngón trỏ hơi hơi động, rèm giường lại được vén lên, mà tư thế chảy nước miếng của cô, tự nhiên đập vào mắt y không một chút bỏ sót, nhìn thấy loại tình trạng đó của cô, y chau mày không vui nói: “Đần độn” Ngày hôm sau.
49 Lê Ngạo từ đầu đến cuối cũng không ngước mắt nhìn cô, nhưng sự u ám trên khuôn mặt của y lại làm ỗi một người tại đây đều sợ xanh mặt, sau hồi lâu, thần sắc y tràn đầy sự châm biếm tuỳ hứng: “Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ cái gì gọi là nô tỳ.
50 Tô Tiểu Thiến bị kéo ra ngoài, bị bọn họ kéo mãi cho đến lương đình (1) mới dừng bước chân, trong nháy mắt, cô liền bị bọn họ bao vây xung quanh, mà bộ dáng khí thể ngút trời của bọn họ giống như muốn lột da cô vậy.
51 Lúc này sắp sửa đến buổi trưa rồi, thời tiết hôm nay vẫn không tồi, bên ngoài ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, chỉ là ánh mặt trời tháng 9 vẫn gay gắt như thường, bên ngoài cửa sổ cành lá xào xạt như hiểu được tâm tình, điều này làm cho Minh Diệm vốn vĩ đang buồn ngủ lại nhịn không được ngáp dài.
52 Hôm sau Trưa tháng 9 vô cùng oi bức, ánh mặt trời chói mắt kia rõ ràng vô cùng gay gắt, chiếu lên người giống như thiêu nướng vậy, đã vậy dưới đất còn bốc hơi nóng lên, giống như chỉ cần quẹt một cái que diêm sẽ bùng cháy vậy.
53 Cô bé thấy nó tiến lại gần mình, trên mặt lập tức đỏ một mảng, cô bé… cô bé rất thích nó. “Là bạn sao, trùng hợp ghê. ” Nó đi lên phía trước cười ha ha chào hỏi, thật ra nó căn bản không biết cô bé tên gì, phải biết là, nó đối với nữ sinh không có chút hảo cảm nào hết, theo phép tắc, nó mỉm cười với người phụ nữ xinh đẹp, “Chào dì.
54 “Ây da, ngươi tránh ra đi, dơ quá” Minh Diệm vội nghiêng người tránh cô gào lên, sau đó liền dùng tay áo lau chùi chỗ bị cô hôn qua. “Ê, tao có chỗ nào dơ chứ, mày có biết là có bao nhiêu trai đẹp mong muốn có được nụ hôn của tao không hả?” Tĩnh Nghi tự tin hất mái tóc loà xoà dưới trán.
55 Lúc này mặt trời lên cao, nhưng Lê Ngạo lại không có tâm tình thưởng thức, y một mình đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa, hồi nãy cùng với lão hồ ly bàn bạc một chút việc làm cho y rất không vui.
56 Ánh trăng sáng từ rừng cây nhô lên, toả ra ánh sáng lạnh lẽo, đem bầu trời vốn dĩ màu đỏ thêm phần mê hoặc, nhưng cái loại mê hoặc này lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, mà muôn vạn vì sao như những viên dạ minh châu được rải trên bầu trời, tạo thành những tia sáng bạc lấp lánh rực rỡ.
57 Tô Tiểu Thiến chậm rề rề ngồi xuống, lúc này trên trán cô đã túa ra từng giọt từng giọt mồ hôi, sau một hồi, ngón tay mảnh dẻ run rẩy của cô đặt lên dây dàn… Cô giơ ngón trỏ gảy nhẹ dây đàn đầu tiên… Mọi người ngừng hô hấp, bọn họ đều tin tưởng người mà Minh Huyền trưởng lão xem trọng nhất định không đơn giản! “%@* %*@ %**@* %@ %*@* %8 %@ %”Sau một trận đàn loạn xạ, toàn bộ mọi người đều dùng tay bịt lại lỗ tai, ồn quá đi, ồn chết đi, đây mà gọi là tiếng đàn tuyệt mỹ à, thật sự chính là tiếng đàn đoạt mệnh mà! Một khúc kết thúc, sắc mặt mọi người đều khó coi, thậm chí có một số người còn có triệu chứng môn mửa.
58 Tô Tiểu Thiến buồn bực trở lại phòng của y, không còn cách nào, đây là mệnh lệnh của y, làm thiếp thân thị nữ (= thị nữ đi theo bên người) chính là bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cạnh y, cho dù là lúc ngủ cũng như vậy, cho nên, mấy hôm nay cô đều phải ngủ ở trên ghế, ôi, mất mặt, vừa nãy thật sự là vô cùng vô cùng mất mặt.
59 Một lúc sau “Phù…” Cô thở mạnh một cái, quệt mồ hôi trên trán, phù phù, cuối cùng đại công cáo thành, mệt quá đi! “Anh nghỉ ngơi cho tốt nha, tôi cũng đi nghỉ đây.
60 Lê Ngạo híp mắt nhìn cô muốn khóc nhưng lại không dám khóc, nội tâm của y khẽ xao động. “Ngươi vẫn còn muốn nhìn tiếp sao?” “Tôi muốn nhìn thử cầu Nại Hà” Cô hít sâu áp chế nỗi xúc động muốn khóc.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Võng Du, Đô Thị, Xuyên Không
Số chương: 79