141 Ở Minh Giới cái gì lợi hại nhất, đó chính là chuyện bát quái. Trong một đêm, nữ nhân trong hậu cung đều nghe nói Minh Vương từ bên ngoài mang về một mỹ nữ tuyệt sắc, đồng thời lần đầu tiên phá lệ cho nữ nhân ở tẩm cung của hắn mà ngủ, lại lần đầu tiên phá lệ không cho cô uống thuốc sẩy thai.
142 Một thác nước nằm giữa một sơn cốc u tĩnh đang dần dần đổ xuống, trông thật đồ sộ, trong rừng chim nhỏ bay lượn nhàn nhã chơi đùa, cây xanh, trời xanh, mây trắng tất cả đều có vẻ là đang nhàn nhã tự đắc.
143 Phủ Minh Huyền trưởng lão "Điều này sao có thể đây?" Minh Huyền trưởng lão vuốt mi trung thán phục không ngớt. Tô Tiểu Thiến cũng nhíu mày, "Trưởng lão ,rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vì sao ta ký ức đã khôi phục, nhưng linh lực vẫn như cũ không có khôi phục? Thế nhưng lần trước nàng rõ ràng chính là dùng linh lực đánh chết hồng y nữ quỷ kia mà.
144 Mặt trăng đã lên cao, Tô Tiểu Thiến đứng ở trong đình trong vườn ngửa đầu ngắm trăng,lúc chưa khôi phục ký ức cô cảm thấy bầu trời thật xấu, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy bầu trời rất thân thiết.
145 Minh giới an tĩnh được hai ngày liền lại bắt đầu 'Náo nhiệt' lên, ngay giữa hậu cung Ma Hân Nhã dẫn đầu cùng Cầm phi tiếp đến hai vị phụng dưỡng được Minh Vương sủng ái là Ngưng nhi cùng Mị nhi đi đến hậu hoa viên, các nàng đứng ở chỗ này chính là chặn lại cô, Ma Hân Nhã đã hơn hai ngày chưa gặp được Lê Ngạo tự nhiên tức giận không nhẹ, thế là, nàng thăm dò cô mỗi ngày muốn làm cái gì, lại đi qua nơi nào.
146 Mặt trăng ở Minh giới đang chầm chậm lên cao, trong hậu cung yên tĩnh một mảnh. Đợi đến khi Lê Ngạo trở lại, cô đã ghé vào trên bàn ngủ rồi, trên bàn đều là hoa quả, Lê Ngạo cười ôm lấy cô, nhẹ nhàng hướng bên giường đi đến.
147 Từ khi Ma Tôn nghiên cứu cái thứ gọi là thúc trường đan, lòng của cô vẫn luôn thấp thỏm bất an , một mặt cô lo lắng Hỏa Ma tập kích, tuy nói ba ngàn năm không gặp mặt, nhưng dã tâm cường đại của hắn chắc sẽ không có yếu bớt , cái này cũng giống như lúc trước cùng Lê Ngạo tranh đoạt cô.
148 "Làm sao anh biết?" Cô lỡ lời thốt ra. "Thế nào lại là nàng? Thế nào lại là nàng?" Đốc Uyên không thể tiếp thu sự thật này, vì sao lại là cô?"Đốc Uyên anh làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, Tô Tiểu Thiến bước lên phía trước muốn đỡ hắn, lại bị Hoa Hồn ngăn lại, hắn (HH) lo lắng hắn(ĐU) sẽ làm bị thương cô.
149 Buổi tối, trăng đã lên, bầu trời giăng đầy sương mù cùng với ánh trăng yên tĩnh một mãnh. Tô Tiểu Thiến đứng ở phía trước cửa sổ thật lâu nhìn ra ngoài cửa, mà nơi đó vẫn như cũ không có xuất hiện người mà cô chờ, từ lần hắn tức giận trước đến nay, cô đã liên tục ba ngày không nhìn thấy hắn.
150 Ánh bình minh soi sáng một mãnh đỏ rực ở Minh giới, mọi thứ đều muốn thức tỉnh, mà dưới tàng cây có một bóng trắng đã một đêm chưa chợp mắt, hắn ngồi ở trên cây ngửa đầu thật lâu nhìn về phía bầu trời, trong lòng có điểm ưu, có điểm sầu.
151 Lê Ngạo mừng rỡ như điên đi đến hậu cung, hắn muốn gặp cô, điên cuồng muốn, bức thiết muốn. Nhưng mà một chân hắn còn chưa bước vào hậu cung,đã nghe được bên trong truyền ra trận trận tiếng cười vui sướng, nụ cười của hắn vào giờ khắc này co lại.
152 Phủ Minh Huyền trưởng lão "Ông cũng không có cách nào?" Hoa Hồn giật mình hỏi. Minh Huyền trưởng lão thở dài, " Không biết đã có chuyện gì xảy ra với Minh vương, lão phu thực sự bất lực, ai, đáng thương cho nha đầu kia " muốn cô sinh con ở cái nơi quỷ đó, điều này thật làm cho long người nguội lạnh.
153 Trời rốt cuộc sáng, Hoa Hồn quỳ ở bên ngoài tròn một đêm cũng không nhìn thấy Lê Ngạo. Tim của hắn vào giờ khắc này lạnh như băng. "Hoa Hồn đi thôi, Minh vương cũng không biết còn ở trong cung điện hay không" bên cạnh Tiểu Bạch cũng bồi hắn một đêm, không khỏi thở dài.
154 Mặt trăng trên không trung chiếu ra những tia sáng lạnh lẽo, tối nay, đã định trước có trắc trở. Tô Tiểu Thiến ôm bụng rên la. Đau , mồ hôi như hạt đậu trên trán không ngừng chảy xuống.
155
Trong cung điện vẫn còn ngọn đèn dầu đang sáng như trước, chỉ là không còn vui vẻ như xưa. Tô Tiểu Thiến nằm ở trên giường đã một ngày một đêm, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
156
Lúc này đã giữa trưa, ánh nắng chói chang xuyên thấu , phụ cận trên nhánh cây có một sức mạnh đang ẩn dấu.
Trong núi cao rậm rạp, một người đàn ông trung niên khí độ bất phàm nhìn đứa nhỏ trong lòng không hiểu nhìn về phía Vết Đao hỏi, "Đại ca, đứa bé này là của ai?"
"Đây là lễ vật ta đưa cho em dâu" Vết Đao cười quỷ dị.
157
Trong lúc mành chuông treo sợi tóc, đột nhiên trước cửa xuất hiện một giọng nói.
“Chờ một chút. ”
Ông chú mập ngây người ra một lúc, vội dừng lại mọi hoạt động trong tay quay đầu lại nhìn sang.
158
Những ngôi sao trên bầu trời đêm chiếu xuống đường núi gập ghềnh, chiếu sáng rừng rậm âm trầm quỷ dị.
Trong tòa thành màu xám sắc mặt mọi người đều khó coi, bọn họ không ngừng mang nước nóng đến cung của nương nương.
159
Nhìn khoảng trời mênh mông không thấy bờ trước mặt, Tô Tiểu Thiến hết đường xoay chuyển, trời đất bao la, đứa nhỏ rốt cuộc đã đi nơi nào?
"Tiểu Thiến đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được Minh Diễm.
160
Bên ngoài đang có một đám xà luống ca luống cuống chạy tới tẩm cung của xà vương, thái giám đứng bên ngoài nhìn bộ dáng hối hả của bọn họ không khỏi hỏi:”Các ngươi làm gì vậy?”
“Tĩnh.