1 TQ những năm 1936, vào lúc chạng vạng cuối thu. Bán đảo Giao Đông, dưới chân núi Côn Du, lúc này một người trẻ tuổi khoảng hơn 20 tuổi, trên vai có vác một ba lô vội vàng mà đi, mục đích của hắn chính là đạo quán tên là Thanh Thủy quan.
2 Nếu trong đạo quán không có ai thì khói bếp này ở đâu mà ra?Tả Đăng Phong nghi ngờ, trong đầu hiện ra vô số phán đoán, có lẽ là thôn dân phụ cận, có lẽ là thợ săn vào núi săn bắn ở lại, tóm lại là không thể nào là thổ phỉ, bởi vì phụ cận nơi này không có thổ phỉ.
3 Đêm hôm khuya khoắc , trong núi sâu, ở trong phòng có quan tài lại phát lên một tiếng vang khác thường, nhiều nhân tố chồng chất lên nhau khiến lông tóc của Tả Đăng Phong dựng cả lên, cả người chỉ thấy ớn lạnh.
4 - Tôi là người ở huyện phái đến đây để trông coi đạo quán, đạo quán đã tổn hại rất nghiêm trọng, tôi phải đi vào để kiểm tra rồi còn sửa chữa nữa. Tuy rằng Tả Đăng Phong không biết hành động này của Vu Tâm Ngữ mang hàm ý gì nhưng mà hắn vẫn nhẫn nại giải thích.
5 - Ha ha, lại đây, xem tôi mang cái gì cho cô này?Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ rồi vẫy vẫy tay. Vu Tâm Ngữ nghe tiếng thì quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong rồi nhìn về phía chân núi, nàng sợ Tả Đăng Phong sẽ dẫn người khác rở về.
6 - Lần tới hãy mang theo súng nghe. Tả Đăng Phong vội vàng hô lớn. Cũng không biết là Bàn Đại Hải có nghe hay không, chỉ thấy hắn cắm đầu mà chạy. Nhìn thấy như vậy thì Tả Đăng Phong dở khóc dở cười, người này thực mê tín, có lẽ là sẽ đưa ình một thanh kiếm gỗ đào.
7 Vu Tâm Ngữ nghe được Tả Đăng Phong nói thế thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn vào hắn. - Kỳ thật thì tôi chỉ muốn nhìn khuôn mặt của cô.
8 Tả Đăng Phong làm xong cơm chiều thì Vu Tâm Ngữ cũng đã giặt xong quần áo, 2 người ngồi ở Đông sương cùng nhau dùng cơm. - Vu Tâm Ngữ, em thật sự muốn lấy anh sao?Tả Đăng Phong gắp cho Vu Tâm Ngữ một cái đùi gà.
9 - Con mèo kia có thể là mèo của nhà người có tiền chạy đến, ông là Bảo trưởng, ông xem rồi xử lý đi. Tả Đăng Phong nói. Hắn cũng không muốn cùng Vu Tâm Ngữ dính vào vụ này.
10 Thập Tam Âm Dương là gì ?Vu Tâm Ngữ hỏi. - Thập Tam là một con số, còn Âm Dương thì bao gồm rất nhiều thứ. Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu. - Có phải là tên của nó không?Vu Tâm Ngữ nhìn vào con mèo đang ở trong lòng mình.
11 Buổi tối lộng gió, sáng sớm lặng gió, nhưng lại có tuyết rơi. Tuyết rơi khiến cho dự định về nhà của Tả Đăng Phong biến mất, tâm tình của Tả Đăng Phong lúc này không tốt, không muốn rời giường, Vu Tâm Ngữ thì đã mặc quần áo chỉnh tề đi đốt lò sưởi.
12 Vu Tâm Ngữ nghe vậy thì lập tức minh bạch được ý của Tả Đăng Phong, nàng liền cười trộm. - Đừng cười nữa, cách xa anh ra một chút. Giờ phút này Tả Đăng Phong mới hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, cũng cảm nhận cái gì gọi là túng dục quá độ.
13 Giữa trưa, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng thấy được thôn mình, mà Vu Tâm Ngữ ở bên bên cạnh thì lại cảm thấy khẩn trương khi sắp đến gặp mẹ chồng, Tả Đăng Phong nói cho nàng biết mẹ mình rất hiền hóa, lúc này Vu Tâm Ngữ mới yên lòng.
14 Từ trước đến nay công việc ở Sở Văn Hóa kia đều để cho Tả Đăng Phong lấy làm kiêu ngạo, mẹ hắn cũng là vướng bận lớn nhất trong đời của hắn. Nhưng mà hiện giờ công việc của hắn đã mất đi, người mà hắn yêu thương nhất cũng qua đời, 2 sự việc này làm cho hắn vô cùng thống khổ, hơn nữa thêm vào những cơn gió lạnh trên đường trở nên sau khi về tới Thanh Thủy quan thì sau khi trở về Tả Đăng Phong liền ngã bệnh, bệnh rất nặng, liên tiếp vài ngày cũng không xuống giường được.
15 - 13 ngoan nào, mau ăn đi. Vu Tâm Ngữ cũng không quan tâm đến đáp án của Tả Đăng Phong, nàng xoa xoa đầu của 13. Tả Đăng Phong thấy thế lắc đầu cười khổ, hắn cũng không giống như Vu Tâm Ngữ cho rằng 13 sẽ ngoan ngoãn như thế, ngược lại hắn cảm thấy được con mèo này rất quỷ dị, bất kể như thế nào thì nó cũng từ trong mộ đi ra, nhìn thấy vết máu gà còn dính lại trên miệng 13 thì Tả Đăng Phong có chút sợ nó.
16 Ngay tại khi Tả Đăng Phong toát mồ hôi đầm đìa thì đột nhiên 13 liền nhảy về phía trước, Tả Đăng Phong vội vàng quay đầu lại, trong bóng đêm hắn cũng không thấy rõ, hắn chỉ nhìn thấy 13 cắn, cào đống tuyết của ngôi mộ ở phía trước.
17 Đóng cửa lại, Tả Đăng Phong liền trở về phòng. - Có chuyện gì thế?Vu Tâm Ngữ thấy khuôn mặt Tả Đăng Phong tỏ ra khẩn trương thì vội vàng hỏi. - Thôi bảo trưởng mang 2 người đến đây nói muốn xem 13, anh nói 13 đã chết rồi, bọn hắn không tin.
18 Lời nói của Đằng Khi khiến cho tim Tả Đăng Phong đập loạn, lúc nãy Đằng Khi đã tìm được dấu vết chứng minh có sự tồn tại của Vu Tâm Ngữ, hiện giờ hắn lại muốn dùng Vu Tâm Ngữ để uy hiếp mình.
19 Vu Tâm Ngữ còn chưa nói xong thì 13 liền đột nhiên nhảy lên lao thẳng về tên lính NB đang nắm lấy tóc của Tả Đăng Phong. 13 lăng không đến, cào thẳng vào cổ họng của tên kia.
20 Vu Tâm Ngữ ngã xuống, ngã về phía sau, nàng dùng thân thể của mình để làm đệm cho Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong chật vật quay đầu nhìn Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ mở mắt nhìn hắn, lúc này Tả Đăng Phong vô lực mà mở miệng nhưng mà trong lòng hắn rất rõ ràng, Vu Tâm Ngữ ngã xuống không phải là do mệt mỏi mà là vì nàng mất quá nhiều máu.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 49