21 -“Sưu!” Một khối gạch bay thẳng đến thiết lão hổ, hơn nữa tốc độ nhanh, chuẩn, hung ác!“Cách cách!” Thiết lão hổ mới vừa rồi đầu còn bóng lưỡng, sáng bóng vô cùng liền lập tức máu tươi đầy mặt, tất cả người ở chỗ này đều triệt để há hốc miệng nhìn mặt gã thiếu niên quý tộc trên con ngựa trắng, ra tay hèn hạ như thế, hoàn toàn không giống một kỵ sĩ quý tộc quyết đấu, trời ạ, người này rốt cuộc là người nào.
22 Đối với sự việc ngày hôm qua tại khu phía nam của đế đô, lập tức làm cho cả đế đô đều sôi trào, đối với một tên hoàn toàn không hiểu võ thuật lẫn kiếm thuật, chỉ biết tới luyện kim cùng một chút y thuật như Diệp Tường, đã dùng thủ đoạn mang tính áp đảo hoàn toàn chiếm cứ thế thượng phong của cuộc chiến làm cho toàn bộ người dân điên cuồng rồi.
23 Tay Diệp Tường đã sờ tới đầu cây côn ở ngay dưới gối của chính mình, từ sau vụ mở cửa hàng sủng vật rồi bị trộm viếng thăm đến nay, hắn đã tự mình hình thành một thói quen,đó là phải để ít gạch dưới gầm giường, và giấu gậy gộc ngay ở dưới gối, hai bàn tay lúc nào cũng phải sẵn sàng chuẩn bị.
24 Tiếp theo đó, một đôi chân trắng noãn như ngọc thong thả bước tới, nhưng làm cho Diệp Tường kinh ngạc hơn là…đối phương lại là…-”Ô Ô?”Đúng vậy, đứng ở cửa ra vào đúng là Ô Ô, hơn nữa là một Ô Ô đã trưởng thành một cách thành thục.
25 Sự kiện ám sát tử tước làm khiếp sợ cả cung đình, lão hoàng đế càng tức giận hạ lệnh cho tả tướng, nhất định phải truy cho ra kết quả chuyện này, chỉ là, Diệp Tường đối với ngành tình báo của Tam Vung Đế Quốc xác thực không có bao nhiêu hi vọng, việc này, sau này tự hắn nhất định phải điều tra cho rõ ràng.
26 Nhưng là, tại lĩnh vực gien sinh vật này, nàng vô cùng hứng thú với đứa bé ngoài cửa kia , mà nàng tựa hồ cảm thấy mình có một hứng thú thật phi thường, Sống hay chết cũng phải chạy theo để tìm hiểu bằng được quá trình nghiên cứu tương quan khoa học sinh vật của Diệp Tường, nhưng là… những điều mà Diệp Tường đã giảng, nàng cơ bản chỉ hiểu được sơ qua, hơn thế cứ thích quấn chặt lấy, không ngại học hỏi kinh nghiệm của những kẻ hậu bối quả thực đã làm cho Diệp Tường thấy sợ.
27 Đảo Hỏa Vân hay còn gọi là Long đảo. Theo như nhiều cát sĩ chỉ dẫn thì hòn đảo nằm ở phía nam của biển Bố Đà La, tiếp giáp với biển của Ba Vung đế quốc nên giống như là một xứ nhỏ láng giềng , thế nhưng cũng phải mất hơn bảy nghìn km lộ trình , đây là vùng đất dừng chân nghỉ tạm của Long Tộc trong Á đại lục,con người là một trong những thứ không được phép lên đảo,nhưng từ năm trăm năm trở lại đây, từ khi lão Long Vương thượng vị đến giờ, thì quan hệ đối ngoại cũng ngày càng được nâng cao,đương nhiên, những sinh vật đại tự cường này hoàn toàn không hoan nghênh người ngoài đến viếng thăm,đặc biệt là những người ngoài không mời mà đến.
28 Từ đằng xa nhìn lại,Diệp Tường xác thực là mình đang nhìn thấy một tòa cung điện với một khí thế to lớn , hơn nữa càng làm cho Diệp Tường cùng Nạp Khắc khiếp sợ chính vị trí của cung điện.
29 Một người một rồng đã tới gần đại sảnh bên trong đại điện. Lỗ Phu Phàm một mực đi ở phía trước, hiển nhiên không biết nhân loại đi đằng sau chính mình kia đã không thấy bóng dáng đâu cả, khi hắn quay đầu lại muốn nói chuyện, lại phát hiện đối phương đã biến mất.
30 -”Làm sao ngươi biết?” Diệp Tường đối với mấy tên Cự Long mà cả trăm năm cũng không có rời đi Hỏa Vân đảo làm thế nào biết tin tức ở bên ngoài rất ngạc nhiên, hơn nữa Long Vương này có vẻ cũng rất nhiều chuyện.
31 Tâm tình Lỗ Phu Phàm thật sự rất không tốt, tại sao vậy chứ?Bởi vì cái tên nhân loại đê tiện kia làm cho chính mình biến thành trợ thủ của hắn! Hơn nữa mệnh lệnh này lại là do Long Vương đích thân truyền đạt, điều này làm cho Lỗ Phu Phàm không khỏi muốn đem người kia xâu xé thành từng mảnh nhỏ, đương nhiên, đây chỉ là một chút YY trong lòng của hắn mà thôi.
32 Sàn nhà của Long điện này có chút lạnh như băng, nhiệt độ trên đảo ban ngày và ban đêm có sự dao động khá lớn, ban đêm gió thổi vào trong long điện len lỏi vào trong chăn kích thích Diệp Tường.
33 Việc trị liệu của Long Vương được tiến hành trong đại điện,bên cạnh là năm vị trưởng lão mặc pháp bào trắng , còn có Lỗ Phu Phàm chăm chú quan sát. Tất cả những kẻ quan sát nơi này đều là tâm phúc của Long Vương, đối với việc Long Vương tàn phế là khá rõ ràng, nhưng trên Hỏa Vân Đảo này đại bộ phận long tộc cũng không biết là Long Vương không thể bay.
34 Long Vương lại bình tĩnh nằm lại trên giường đá, một đôi mắt u buồn, nhìn lên ánh sáng phía trước, mà ánh sáng đó lại rải một đường bao trùm lên cả kết giới, làm cho việc trị liệu có cảm giác thật thần thánh.
35 Tại một chỗ trên Hỏa Vân đảo, giờ phút này cây cối tại phụ cận đều đã bị đốt cháy rụi, chà đạp thất thất bát bát (tàn phá hầu hết), càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, chính là hiện trường Lang Tịch lúc này.
36 Nhĩ Đốn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt lại phiêu hướng xa xa, khí chất u buồn giảm vài phần. “Nói đi!” Nhĩ Đốn bình thản, lạnh lùng nói. “Ta muốn thỉnh cầu bệ hạ ban hắn cho ta!” Diệp Tường nói, chỉ chỉ vào hắc long đang hôn mê trên mặt đất.
37 Sau khi Nạp Khắc cùng Ba Nhĩ Bác đến gần nơi để khinh khí cầu hạ trại nghỉ tạm thì bỗng nhiên Long Vương lại phái bạch trưởng lão tới gặp Diệp Tường, tuy Diệp Tường tựa hồ có cảm giác như do mình muốn được ban thưởng bằng Ba Nhĩ Bác rất có thể đã đắc tội Nhĩ Đốn, nhưng là, hắn vẫn cảm thấy đáng giá.
38 Trong hoàng cung của Tam Vung đế quốc, giờ phút này Tam Vung Ngũ Thế có chút nôn nóng bất an, đi đi lại lại trên thảm đỏ, đôi khi còn thở dài, cuối cùng buồn bực ngồi trở lại bảo tọa.
39 Đêm, sâu mà yên tĩnh, tại phủ tử tước Declan , không, lúc này hẳn phải gọi là phủ bá tước mới hợp tình hợp lý. Giờ phút này Diệp Tường hào hứng rủ rê mọi người liên hoan một bữa, đương nhiên trên bàn cơm bày biện phong phú những món ngon, mà con lừa biết nói hiển nhiên cũng chạy lại đùa nháo, đương nhiên, nó không được phép nói một lời nào, đây là ước định ở chung của nó cùng Diệp Tường.
40 Hai ngày nay, Diệp Tường luôn trong tình trạng bận rộn. Có thêm cái chức cố vấn quân sự , dưới sự an bài của tả tướng mặt lạnh Lôi Áo, Diệp Tường chăm ngoan đi nhậm chức , đương nhiên, nơi mà hắn muốn đi nhất chính là nơi nuôi Sư Thứu , nuôi Long Ưng, vì thế hắn còn cố ý đem một tên quan viên nịnh bợ lẵng nhẵng theo đuôi đuổi đi, tiếp theo… Sẽ không có ai biết rõ hắn tại đây nuôi lớn không biết bao nhiêu điểu lao làm gì.