1 Everest là đỉnh núi chính của dãy Himalaya, là ngọn núi cao nhất thế giới, độ cao 8848m so với mặt nước biển. Dãy Himalaya nằm ở giao giới của Trung Quốc và vương quốc Nepal.
2 Thủ đô nước cộng hòa Viêm Hoàng là Kinh Thành (Bắc Kinh), là trung tâm chính trị của quốc gia, đây là một siêu thành thị, có gần ba ngàn vạn nhân khẩu (300 triệu dân), mật độ nhân khẩu đông như ở Bắc Kinh, trên toàn bộ thế giới này có thể đếm được trên đầu ngón tay.
3 - Nghe nói mày biết võ thuật?Tề Nhạc liếc mắt nhìn về phía Yến Tiểu Ất. Yến Tiểu Ất ngạo nghễ nói:- Đúng vậy, học qua vài năm, sư phụ tao chính là Bắc Thoái Vương nổi tiếng, như thế nào, muốn thử cước công của tao sao? Đánh nhau với một thằng lưu manh như mày, quả thực là làm bẩn giày của tao đấy.
4 - Lão đại, vừa rồi chúng ta ra tay hơi ác đấy. Không nghĩ tới thằng nhóc kia lại là đồ cùi bắp kém cỏi thế, trông thì ngon mà không dùng được, đánh vài cái đã ngã xuống, ngay cả phản kích cũng không có, đúng là công tử bột mà.
5 Tề Nhạc vốn định mua vé ghế cứng, nhưng thời điểm mua vé hắn mới phát hiện, đoàn tàu T27 đi Tây Tạng không có vé ghế cứng, cẩn thận hỏi thăm mới biết được, thì ra Tây Tạng là cao nguyên, rất dễ dàng gây ra phản ứng cao nguyên, vì có thể thuận lợi đến chỗ đó, giảm bớt xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tất cảđoàn tàu đều là giường nằm, phân thành hai loại giường cứng cùng mềm.
6 Gương mặt của thiếu nữ áo trắng đỏ ửng lên, nhìn thấy Tề Nhạc còn cao hơn mình nửa cái đầu, ngượng ngập nói ra:- Thật xấu hổ, vừa rồi em không có nhìn rõ cho lắm, nhưng mà, hai mắt của anh trừng lớn như thế, rất dễ bị hội chứng khô mắt a.
7 Thủy Nguyệt dường như tin tưởng giải thích của Tề Nhạc, nói:- Em là sinh viên năm nhất đại học y khoa tại Kinh Thành, ba ba của em cũng là bác sĩ, từ nhỏ em học được rất nhiều từ ba ba của em, lúc này đây, em đến Tây Tạng là do ba ba an bài, ông hy vọng em gia tăng một ít rèn luyện, em phải thực tập tại bệnh viện trong thời gian ngắn, sau kỳ nghỉ hè kết thúc em phải trở lại kinh thành.
8 Tề Nhạc ngẩn người, thở sâu, dường như thân thể của mình không có chỗ nào không khỏe a, lắc đầu nói:- Không có ah! Nhưng mùi vị nơi này rất khó ngửi, từ nhỏ anh sợ nhất chính là bệnh viện.
9 Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Thủy Nguyệt cẩn thận nhìn thân thể của Tề Nhạc, lập tức nàng bị tình cảnh trước mắt làm ngây người, phía sau lưng của Tề Nhạc đại bộ phận biến thành màu đen, hoàn toàn là bộ dáng quái thú kỳ dị, quái thú từđầu tới đuôi, trên thân có bộ lông màu bạc trông rất sống động, hai màu đen bạc giao nhau, cộng thêm hai cái sừng trên đầu kết hợp hoàn mỹ.
10 Chung quanh là lửa đỏ, hỏa diễm nóng bỏng không ngừng từ bốn phương tám hướng thiêu đốt mỗi tấc thân thể. Nóng, đây chính là cảm giác duy nhất của Tề Nhạc, mỗi một lần xâm nhập, đều mang tới thống khổ trong nơi sâu nhất tận linh hồn.
11 - Ồ, những người dân Tây Tạng kia treo cờ xí làm cái gì thế?Tề Nhạc thấy không khí hòa hoãn, chỉ vào một nơi có phòng ốc thưa thớt trên thảo nguyênThủy Nguyệt nói:- Đó là Kinh Phiên, là thứ thường thấy ở Tây Tạng.
12 Hắn rút một gói thuốc lá rẻ tiền trong túi ra ngoài, lấy một điếu ngậm vào trong miệng của mình, nhưng lúc hắn muốn dùng bật lửa để châm thuốc, lại phát hiện không cách nào bật lửa được cả.
13 Tăng nhân trẻ tuổi cười nói:- Cung điện Bố Lạp Đạt có chủ thể kiến trúc là Nhà Trắng cùng Hồng Cung. Nhà Trắng, chính là Đông Cung Lạt Ma, đã từng là cơ cấu làm việc của chính phủ Tây Tạng, cao bảy tầng.
14 Hương vị sữa dê rất thuần hậu, thậm chí còn có một chút hương vị nhàn nhạt của dê, nhưng đối với Tề Nhạc mấy ngày không ăn gì này, đây tuyệt đối có thể dùng quỳnh tương để hình dung, một hơi uống hết một nửa túi, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
15 Đột nhiên Tề Nhạc cười ha hả, nói:- Tiểu hòa thượng, ngươi thật biết kể chuyện a, đêm hôm khuya khoắt mang ta đi hơn hai trăm cây số tới đây, còn muốn kể chuyện xưa cho ta nghe? Ta chạy đến Tây Tạng để gặp được người xa lạ như ngươi, sau đó ngươi lại dẫn ta đến nơi đây, ngươi cảm thấy, ta có khả năng tin tưởng lời của ngươi sao? Mặc dù câu chuyện của ngươi thật hấp dẫn người khác, nhưng chẳng liên quan gì tới ta cả, ta phải đi.
16 Lúc này đây, Tề Nhạc đã thật sự kinh ngạc, nhìn qua tăng nhân trẻ tuổi thần bí này, trong lòng của hắn kỳ thật đã tin rồi. Tuy tuổi tác của người này không chênh lệch bao nhiêu với hắn, nhưng trong cảm giác của Tề Nhạc, đối phương như có thể bao dung chứa đựng tất cả mọi thứ.
17 Tề Nhạc đi tới trước mặt Trát Cách Lỗ, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, giơ tay trái lên vỗ vai Trát Cách Lỗ, có chút thâm trầm nói:- Tiểu hòa thượng, tôi nhìn ra, anh là một người phi thường trọng tình nghĩa, là người tốt làm nhiệm vụ giữ gìn bình an cho muôn dân trăm họ.
18 Tề Nhạc kinh hỉ nói:- Ý của tiểu hòa thượng là, về sau nếu ai chọc tôi, thì hắn không may?Trát Cách Lỗ nói:- Theo ý nào đó mà nói, có thể hiểu như lời thí chủ nói, nhưng mà, chỉ ở trình độ nhất định mà thôi.
19 - Cái gì? Cái này, đây là Xá Lợi Tử kết thành phật châu sao, anh, anh đúng là quá xa xỉ. Tề Nhạc ngơ ngác nhìn qua Trát Cách Lỗ. Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:- Không, đây không phải xa xỉ, phật châu này có mấy ngàn năm lịch sử rồi, bắt đầu từ ngày Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra đời, thì Xá Lợi Thủ Châu là vật do Thiên Dẫn các đời sử dụng, anh là người đầu tiên ngoại trừ Thiên Dẫn ra, sử dụng được nó, hy vọng anh sẽ không vi phạm ý chí của các tiền bối.
20 Đáng tiếc Tề Nhạc không nhìn thấy một màn này, dưới sự bao phủ của phật quang, ý niệm của hắn chìm vào giấc ngủ say. Lúc này, Xá Lợi Thủ Châu trong tay của hắn nhận được ảnh hưởng từ Hoạt Xá Lợi, nếu không, hắn nhất định sẽ đánh giá lại tăng nhân trẻ tuổi trước mặt mình thêm một lần nữa.