1 "Anh nói thật sao?" Trong phòng bệnh, một chàng trai trẻ có vẻ tiều tụy nhìn tấm danh thiếp trong tay, hỏi người đàn ông mang vẻ mặt nịnh hót đối diện, tự xưng là Trịnh Nguyên.
2 Màn đêm nhanh chóng kéo đến, Tô Mạt ngẩng đầu nhìn cổng bệnh viện trước mặt, khẽ nói đi thôi. Cô cất bước đi vào, mà người đi ngang qua cô, lúc này đều chỉ có cảm giác rằng nhiệt độ bỗng giảm xuống rất lạnh.
3 Văn Huyên là thư ký một công ty, hai mươi ba tuổi, trẻ tuổi xinh đẹp. Một năm trước được người giới thiệu, quen biết Trương Minh Viễn gia đình buôn bán, người phương Nam, lớn hơn mình năm tuổi, dáng vẻ xốc vác, tính tình cũng tốt.
4 Trong bệnh viện, Văn Huyên vừa mới kiểm tra xét nghiệm xong xuôi, ngồi trong văn phòng bác sĩ chờ kết quả. Bác sĩ chẩn trị nhìn danh sách các khoản kiểm tra của Văn Huyên xong, lên tiếng trấn an thai phụ có vẻ hơi lo lắng kia: "Không sao đâu, kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường, thai nhi cũng rất khỏe mạnh, yên tâm đi.
5 Sáng sớm, Tô Mạt còn đang ngủ say. Đối với cô, lúc sáng sớm là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời, nếu như có thể, cô hi vọng mình có thể mỗi ngày đều sống trong một thế giới chỉ có ăn và ngủ.
6 Tô Mạt thả hạc giấy vỗ cánh lạch bạch bay về phía nhà Văn Huyên. Nói cũng kỳ lạ, trên đường có rất nhiều người đi lại, song không một ai thấy được con hạc giấy bay trên đỉnh đầu họ.
7 Mỗi ngày về nhà với Tử Ngâm là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Bởi vì chỉ cần Kiều Dật có thời gian thì sẽ đến trường đợi cô tan học. Sau đó hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn.
8 Sáng sớm hôm sau, Tử Ngâm đã nhận được điện thoại của ba mình. Ba cô nói cho cô biết ba giờ chiều sẽ có mặt tại thành phố A cùng với mẹ cô và chú hai.
9 Trong phòng lẳng lặng chỉ còn tiếng nói Tử Ngâm nhẹ nhàng vang vọng, kể lại vui buồn ngắn ngủi trong đời côMạc Ly chứng kiến vẻ mặt bi thương đến mức khiến người ta nghẹn thở, và loại ngọt ngào đến mức khiến người ta cảm thấy cuộc sống vốn vô cùng hạnh phúc của Tử Ngâm hiện tại.
10 Lúc này, Tô Mạt đang ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc không nói. Không ngờ lúc này vậy mà có âm thai sắp xuất thế, nhìn kiểu này đã có người chú ý đến âm thai, rảnh rỗi đã lâu, xem ra lại có chuyện làm.
11 Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy. "Tử Ngâm buông điện thoại trong tay ra, trên gương mặt hơi có vẻ tiều tụy đầy lo lắng. Đã hai ngày rồi, chỉ có một lần duy nhất Kiều Dật gọi cho cô là lúc đến thành phố D, sau đó thì biệt vô âm tín.
12 Mạc Ly lẳng lặng nghe Tử Ngâm kể lại, nhìn vẻ mặt Tử Ngâm ban đầu là hạnh phúc, đến sợ hãi, tuyệt vọng, tức giận, bi thương, chỉ chừng vài nét mặt nhưng bao gồm cuộc sống ngắn ngủi của cô ta.
13 So với nhiều thành phố khác thì bầu trời đêm thành phố A xem như là đẹp nhất. Ban đêm vốn yên tĩnh và nhàn nhã, dĩ nhiên nếu như bạn bỏ qua tình trạng trong nhà Tô Mạt hiện tại thì sẽ nghĩ tất cả đều hoàn mỹ.
14 Trong phòng mờ tối, trên chiếc giường chất đầy thú nhồi bông, một bóng dáng bé nhỏ đang cuộn tròn trên đó, ôm trong ngực một con gấu Teddy màu nâu đáng yêu.
15 Tháng bảy âm lịch là tháng cô hồn trong truyền thuyết theo phong tục tập quán dân tộc Trung Quốc. Nghe nói vào ngày mười ba tháng sáu hằng năm Địa Tạng Vương Bồ Tát trông coi địa ngục sẽ mở cửa địa ngục, thả quỷ đói ra, mãi cho đến ngày mười ba tháng bảy mới đóng cửa địa ngục lại.
16 Màn đêm buông xuống, bởi vì tối nay phải đưa Mạc Ly đi luân hồi, đám người đã chuẩn bị kỹ càng thật sớm. Theo lời Tô Mạt căn dặn vào buổi sáng, Đào Tử đã chuẩn bị vật phẩm cúng tế đơn giản cùng với một tờ giấy chú ngữ Quá Âm.
17 Đêm tháng bảy đối với người bình thường là đêm hè yên ả, ngoại trừ nóng nực khiến người ta hơi cáu kỉnh, tổng thể mà nói vẫn rất được mọi người chào đón.
18 Chương 18: Chuyển Luân Vương Thập điện Diêm Vương (hay còn gọi là 10 vị vua, Thập Điện Diêm Quân) theo tín ngưỡng Phật giáo Á Đông, trong đó có Việt Nam, là các vị thần linh cai quản cõi chết và phán xét con người ở Địa ngục căn cứ vào công hay tội họ đã tạo ra khi còn sống.
19 Băng qua lối đi thông đến nhân giới tại địa phủ, cuối cùng Tô Mạt đã trở lại nhân gian. Cô nhìn lên bầu trời thành phố A, mới chỉ le lói ánh sáng. Cô xuống địa phủ lâu như vậy mà thế giới nhân gian chỉ mới hửng sáng.
20 Đêm đen, mãi mãi là đêm đen vô cùng tận. Đào Tử mở mắt, tất cả đều tối đen, không nhìn thấy gì cả. Mới vừa rồi mình còn ở trong căn phòng nhỏ của Tô Mạt, chỉ chớp mắt sao lại đến nơi này?Trong ấn tượng hình như mình cầm một chiếc bình nhỏ mang theo bùa chú, sau đó, sau đó thì đã đến đây.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Năng
Số chương: 50