1 Sáng sớm ngày 5 tháng 3 Âm lịch. Ánh sáng của ngày mới dần bừng lên ở phương đông, ánh nắng rọi xuống mặt đất, lướt qua đồi núi nhấp nhô ở Thiên Âm sơn mạch, chiếu lên thành Tây Lô ở dưới chân núi như báo cho dân chúng trong thành trì biết ngày mới đã lại bắt đầu.
2 Đi xuyên qua hậu đường ở trong đình viện, qua mấy vườn nhỏ cạnh những hành lang gấp khúc, qua những phòng các liên tiếp, Thẩm Thạch bước lên những viên đá lát trên con đường dọc hành lang, mặt không biểu tình, đi thêm một hồi liền nghe thấy âm thanh huyên náo, đó là thanh âm hắn đã quen thuộc từ nhỏ tới giờ.
3 Thế gian ngày nay, tiên đạo trong Hồng Mông giới đang thịnh, kể từ vạn năm trước sau khi nhân tộc lật đổ sự thống trị cực thịnh của yêu tộc, nhiều loại thần thông tiên đạo được lưu truyền, trên cơ sở hấp thu linh lực của trời đất thông qua Linh Tinh để tu luyện, đủ loại đạo thuật thần thông phức tạp với uy lực thần kỳ, trải qua hàng vạn năm, được vô số kì nhân dị sĩ khổ tâm tu sửa sáng tạo ra.
4 Bước ra ngưỡng cửa, âm thanh huyên náo như thủy triều lướt qua người Thẩm Thạch, ở nơi này ngay bên ngoài lầu một là con đường náo nhiệt phồn hoa nhất bên trong thành Tây Lô, người ngựa như nước chảy qua lại trên đường.
5 Thành Tây Lô nơi nào cũng đông đúc, phồn vinh hưng thịnh, tu sĩ đi lại trên đường rất nhiều, cũng được xem là nơi trọng yếu của Tu Chân Giới. Nhưng thế gian này nhân tài luôn chiếm số ít, phàm nhân chiếm số đông, mấy chục vạn nhân khẩu trong thành Tây Lô vẫn là dân chúng chiếm đa số.
6 Đường phố phồn hoa náo nhiệt, người đi lại như mắc cửi, so với con hẻm nhỏ tĩnh lặng đúng là một trời một vực. Vô số tu sĩ hành tẩu ngang qua nơi này, hoặc nhàn nhã, hoặc vội vàng, thỉnh thoảng có người ngẩng lên nhìn sắc trời.
7 Thành Tây Lô vẫn náo nhiệt như thường ngày, sinh ý trong Thiên Nhất lâu cũng không ngừng sinh sôi, người tới người lui ầm ầm huyên náo, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ tươi cười khi gặp chủ nhà, một lượng lớn Linh tài cũng được đem ra giao dịch.
8 “Thật không ngờ, Thẩm lão bản lại là một người cha tốt như vậy. ” Một âm thanh trong trẻo mang theo vài phần lãnh đạm từ ngoài cửa truyền vào làm cho cả Thẩm Thái và người mổ lợn đều biến sắc, nhưng sau khi một thân ảnh thon thả xuất hiện, thần sắc của gã đồ tể đó mới giãn ra, còn trong mắt Thẩm Thái lại xẹt qua một tia phức tạp.
9 Trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Thẩm Thái thì còn đỡ một chút, mà Thẩm Thạch mặc dù tâm tính so với đồng bạn cùng tuổi thì thành thục hơn nhưng đối mặt với thời khắc sinh ly tử biệt này thì hắn cũng khó có thể kiềm chế sự kích động.
10 Từ sáng sớm đến hoàng hôn, từ khi mặt trời mọc, tới lúc mặt trời chìm hẳn xuống phía tây… Bầu trời rộng lớn, gió thổi mây bay không ngừng, quang ảnh giao thoa.
11 “Là ngươi…” Khóe mắt Thẩm Thạch không nhịn được liếc về phía sau lưng lão đánh xe, chỉ thấy trống không, không hề có một ai khác, càng không thấy bóng dáng người mà hắn đang chờ đợi đâu.
12 Hồng Mông chủ giới một thành chín mươi châu diện tích không đồng đều, nhưng dù là châu thổ nhỏ nhất thì diện tích cũng hơn trăm vạn dặm. Thẩm Thạch hiện tại chỉ là một thiếu niên chưa hề tu luyện, nếu chỉ dựa vào đi bộ tới Kim Hồng Sơn ở Hải Châu, sợ là vài năm cũng không thể tới nơi.
13 Đội ngũ vốn đang tiến lên bỗng nhiên dừng lại một chút, nam tử trung niên ngồi sau bàn cũng không kịp phản ứng, vẫn theo phản xạ thò tay nhận Linh Tinh, ai ngờ sau đó lại phát hiện ra hai người trước mặt không hề có động tĩnh gì.
14 Mười hai năm trong đời, có lẽ đoạn đường tới Hải Châu ở phía nam xa xôi bái sư tu hành chính là quãng thời gian thống khổ nhất mà Thẩm Thạch không bao giờ quên.
15 Hỏa Cầu thuật chính là pháp thuật thấp nhất trong Ngũ hành thuật pháp, đối với tu sĩ có đạo hạnh, đặc biệt là tu sĩ từ Ngưng Nguyên cảnh trở lên thì uy lực của nó không tạo thành uy hiếp gì được.
16 Cách đó không xa, gã chủ quán và quái nhân như bộ xương khô kia vẫn tranh luận không ngớt về khối hoàng tinh thạch, mà Thẩm Thạch vẫn ngồi xổm trước quầy hàng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào gốc linh thảo, suy nghĩ tới thất thần.
17 Lão chủ quầy họ Hầu mặt mũi dữ tợn nhìn gã quái nhân vừa rồi mới rời khỏi quầy hàng của mình bây giờ lại quay về, sau đó lão thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối, nói: “Hết rồi, nếu còn thì ta nhất định sẽ bán cho ngươi.
18 Tiếng bước chân của đồ tể dừng lại ở cửa, sau đó mang theo vài phần kinh ngạc, cất giọng hỏi: “Tiểu Thạch, cậu làm sao thế?” Thẩm Thạch thật sự bị bất ngờ, không nghĩ cái bình này lại bị mình làm vỡ theo cách thức dở khóc dở cười như thế, trong đầu chỉ cảm thấy mơ hồ, vô thức phun ra một câu: “À… cháu không sao cả đại thúc, là không cẩn thận nên làm vỡ cái chén trà thôi.
19 Đây là hai cái tên năm xưa đã từng hiển hách vô cùng. Trong những năm tháng đen tối bi thảm nhất của Nhân tộc, Yêu Hoàng Thiên Yêu Vương Đình cai quản Hồng Mông Thế Giới chính là tồn tại huy hoàng và chói lọi nhất.
20 Bái Tiên Nham càng lúc càng lớn trong tầm mắt, cuối cùng hai người cũng đã tới nơi. Lúc này Thẩm Thạch mới phát hiện ra khối đá lớn này một phần hướng ra biển, một phần là có một bậc thang thông đạo lớn vừa cho năm người đồng thời cùng đi, thông lên phía đỉnh núi.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24