1 Minh triều, Thiên Thuận năm thứ hai. Trên núi Võ Đang khói hương lượn lờ, khách hành hương, người cầu xin chữa bệnh nối liền không dứt. Trương Tam Phong tuổi đã cao, ẩn cư nơi Ngọc Hư Cung và không màng thế sự, các loại sự vụ đều do đám đệ tử chân truyền tiếp nhận.
2 Bị bàn chân ngọc tống ột cước, Thiên Lộc Tử vừa thống khổ lại vừa vui sướng. Tuy rằng chân của nữ nhân rất là mềm mại, nhưng khi ăn nguyên một bàn chân vào mặt cũng khá là đau.
3 Sau khi ném bay sáu tên thôn dân, Thiên Lộc Tử vỗ vỗ đạo bào, không nhanh không chậm đi đến trước người của Kỷ Trường Thiên. Kỷ Ngọc Nhàn thấy vậy liền tức giận như gà mái chắn trước mặt cha nàng.
4 Người ngông cuồng chia làm hai loại: Một loại là tôm tép nhãi nhép không có thực lực, không coi ai ra gì, cố ý làm ra vẻ ta đây ngông cuồng, ta có dáng điệu, nói trắng ra là thuộc dạng hàng mã.
5 Tối hôm đó, Thiên Lộc Tử ở lại Kỷ gia, đương nhiên đây là ý tứ của phu nhân Lưu Phượng Thúy. Sau khi biết được mạng của mình là do Thiên Lộc Tử cứu về, nàng một mực bắt Thiên Lộc Tử lưu lại, bảo là muốn lưu hắn lại dùng bữa cơm, báo đáp ân cứu mạng.
6 Đúng lúc Thiên Lộc Tử đang nhảy nhót trên giường thì cửa phòng bất ngờ bật mở, Kỷ Ngọc Nhàn cầm một bộ áo ngủ lù lù xuất hiện ở ngoài cửa, có lẽ do thói quen ở nhà mình, nên nàng không thèm gõ cửa trước khi vào phòng người khác.
7 Một chiếc Santana chạy như bay trên đường hướng tới Dương Thành. Không thể không nói, tuy tuổi Kỷ Trường Thiên có chút lớn nhưng khi lái xe lại không có sự trầm ổn của người lớn tuổi mà thay vào đó là sự liều lĩnh của thanh niên.
8 Tính đến thời điểm này, Kỷ Ngọc Nhàn báo cảnh sát đã được nửa tiếng, chiếc Santana vẫn còn dừng bên đường. Dương Quý cùng ba tên đàn em đã bị trói ném ở một bên, còn ả kỹ nữ kia thì vẫn đang co đầu rút cổ trong chiếc BMW 320.
9 Trong phòng nghỉ trưa của cục cảnh sát Dương Thành, kỹ nữ Diễm Thúy Loan vừa dùng hai tay vuốt ve hai thằng nhỏ của Hắc Bạch Song Sát vừa nói: “Hai vị đại ca thoải mái không?”Hắc Bạch Song Sát không có trả lời, cả hai chỉ gật gật đầu.
10 Cục cảnh sát Dương Thành, văn phòng cục trưởng, cục trưởng La Thiên Tường đang dang rộng chân ngồi trên ghế da, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Nữ trợ lý của hắn nửa ngồi nửa quỳ, cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm lấy 'thằng nhỏ' của hắn, không ngừng phun ra nuốt vào.
11 Vừa bước xuống xe liền thấy đám người chung quanh đang nhìn về phía mình, còn có không ít người chỉ chỉ chõ chõ, Kỷ Ngọc Nhàn cau mày. Nàng vốn khiêm tốn, không thích gây sự chú ý, vì nàng nghĩ nếu gây sự chú ý thì mọi người sẽ nhìn mình giống như đang nhìn một con khỉ trong sở thú.
12 “Ngay cả học tỷ cũng biết à?” Kỷ Ngọc Nhàn trợn tròn mắt hỏi lại. Trong lòng nàng chắc đang nguyền rủa hai con heo mập Hắc Bạch Song Sát cùng La cục trưởng của cục cảnh sát Dương Thành.
13 Hai tên nam nhân vốn không quen biết, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn đánh nhau. Bởi vậy, trong mắt của mọi người, hai người căn bản không phải bị bệnh mà là bị điên cmnlr, cũng khó trách Kỷ Ngọc Nhàn sẽ nói như vậy.
14 Sau khi giúp Kỷ Ngọc Nhàn vác hai cái ba lô tới ký túc xá nữ, hơn nữa còn tranh thủ thưởng thức cia mông của mỹ nữ, lúc này Thiên Lộc Tử mới lưu luyến theo Lý Phong rời đi tới ký túc xá phòng 305 lầu 5.
15 "Các huynh đệ, Trần Cương ta đã tới!" Một đạo thô kệch thanh âm vang lên, đúng là lúc trước tại chỗ nộp phí cùng Thiên Lộc Tử đánh một trận đại tinh tinh Trần Cương.
16 Cô gái lúc này đang ngồi trên mặt đất, khuôn mặt thống khổ, chỗ đầu gối trơn bóng của nàng bị trầy một mảng lớn, máu tươi không ngừng rỉ ra. Máu đỏ tương phản với làn da trắng nõn nhìn thấy mà đau lòng.
17 Thiên Lộc Tử nhìn Hàn Phong cùng Hàn Vũ một chút, thấy bọn hắn ngầm gật đầu đồng ý thì liền mang sự tình Âm Hàn Tuyệt Mạch nói cho Trần Cương nghe. Kỷ Ngọc Nhàn ở một bên nghe, không nhịn được dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại, vẻ mặt đồng tình.
18 Bốp bốp… tiếng tát tai liên tục không dứt, đoán chừng đã hơn một phút rồi. Tương ứng, Đường Hạo Nhiên bị tát thành đầu heo, mặt sưng phù đến nỗi ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra, hai cái môi sưng to giống như hai cây lạp xưởng.
19 Phòng thử đồ của cửa hàng Aristoc xem như không tệ, khoảng chừng trên dưới mười mét vuông, bốn phía toàn là kính, có thể để cho khách nhân tự quan sát mình ở mọi góc độ, thậm chí nơi này còn đặt một chiếc ghế sofa, chắc là để tiện cho khách nhân thử vớ chân.
20 Thiên Lộc Tử cõng Kỷ Ngọc Nhàn trên lưng đi ở bên trong khuôn viên trường đại học, không thể tránh khỏi ánh mắt liếc nhìn của một số người, bất quá bây giờ hắn cũng không còn có tâm tư để ý tới những thứ này.