41 Thượng Đế rất công bình, một khi cá lớn chạy thoát sẽ có cá con lưu lại, cái này cũng được gọi là trúng an ủi. Sự thật cũng là như thế, con cá nhỏ Sói Vàng bị giữ lại, bởi vì hắn là đặc công, một khi nhiệm vụ thất bại thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị vứt bỏ.
42 Là một đặc công, Sói Vàng ngoại trừ tinh thông ngụy trang, xã giao cùng nhiều quốc ngữ, nắm giữ kỹ năng chiến đấu và tài bắn súng, hắn còn có khả năng quan sát cực kỳ sắc bén.
43 Buổi tối, trước sân vận động Dương Thành người, xe tấp nập. Tuy rằng buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu, thậm chí còn chưa đến thời gian vào rạp nhưng đã có vô số người chen lấn tại lối vào.
44 - Hóa ra là ánh mắt làm lộ tẩy, chẳng trách! Lần tới phải cải tiến mới được. “Tiểu cô nương” vừa nói vừa gật đầu, ngoại trừ giọng nói có chút già dặn, hành vi và thần sắc thì tuyệt đối giống y hệt một tiểu cô nương.
45 Trên sân khấu, ánh đèn từ từ sáng lên, lúc đầu chỉ như ánh sáng đom đóm, sau đó ánh đèn càng ngày càng sáng. Qua ánh đèn lờ mờ, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy ‘anh chàng cẩn thận’ kia.
46 *Phàn nguyệt trích tinh: Trèo trăng hái sao*Nghi hoặc của mọi người cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì ánh đèn đang chiếu vào vị trí của cao thủ cầm đạo kia.
47 Lúc này, buổi hòa nhạc đã kết thúc, Khương Tuyết Oánh cùng Lý Phong đã rời đi trước rồi. Đám người Thiên Lộc Tử vốn cũng muốn rời đi nhưng lại bị Nam Như Hân mời đến hậu trường.
48 Thiên Lộc Tử xoa xoa huyệt Thái Dương, ngồi nhích lại gần nói:- Nói một chút về Hoa Hạ Sát Thủ Bảng. Trần Cương gật đầu rồi nói:- Là như vậy. . . Nghe Trần Cương kể ra, Thiên Lộc Tử rốt cuộc cũng hiểu được một ít.
49 Lúc này, tâm tình của Thiên Lộc Tử thật sự là không tốt, dưới cái nhìn chăm chú của Trần Cương cùng Kỷ Ngọc Nhàn, hắn duỗi hai ngón tay ra huơ huơ, miệng lẩm bẩm.
50 Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân số II, Kỷ Ngọc Nhàn với bốn tên thổ hào trầm mặc đeo đuổi theo ý nghĩ riêng tư. Có mặt nơi đây đều là những người thông minh nên ai nấy đều biết rõ là số người âm thầm ẩn núp chờ cơ hội ra tay đối phó với Kỷ Ngọc Nhàn không phải ít.
51 Vào lúc giữa trưa, phía sau cây đại thụ ven đường phía ngoài cửa Dương Đại có một người đang ngồi xổm nơi gốc cây, trong tay cầm một tờ báo che lấy khuôn mặt của mình.
52 Nhận tách trà từ Kỷ Ngọc Nhàn, Thiên Lộc Tử đưa lên miệng hớp một ngụm, ngay lập tức chân mày hắn chợt nhíu lại. Trước khi xuyên việt hắn rất thích uống trà cho nên thường hay đích thân pha trà, mà đặc biệt nhất là trong lúc Trương Tam Phong giảng dạy, thường vào giờ đó hắn hay chuồn đi uống trà.
53 Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi với tần số cao như vậy, Thiên Lộc Tử cũng có chút lo lắng. Tiếng kêu cứu chói tai như thế, ắt sẽ kinh động đến người của Quốc Tế Tuyền Diệp, chẳng hạn như hai nữ bảo an kia.
54 Bị Bạch Diệp Tuyền soi mói, Thiên Lộc Tử mở ra hai hộp Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn, dùng ngón tay quệt một chút bột phấn đặt ở trong miệng.
55 Nhà hàng Dương Thành là một trong những nhà hàng lâu đời nhất của Dương Thành, nó được thành lập từ năm 1939 đến nay, đã có trên 100 năm lịch sử. Đã trải qua thời gian lâu như vậy mà vẫn còn sừng sững không lung lay, tự nhiên là có chỗ hơn người đấy.
56 Nghe Kỷ Trường Thiên hét lớn, Thiên Lộc Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn là bỏ ý định muốn động thủ đi, hắn không muốn làm cho Kỷ Ngọc Nhàn khó xử. Thế nhưng mà Cao Phong cũng không có ý thu súng, khẩu Colt M2000 trong tay hắn y nguyên chỉ vào đầu của Thiên Lộc Tử.
57 Trong lúc Thiên Lộc Tử cùng Nam Như Hân đùa giỡn, Kỷ Ngọc Nhàn đã đem laptop đặt ở trên sô pha, khuôn mặt đầy vẻ suy tư, hiển nhiên là đang suy nghĩ.
58 Nghe Thiên Lộc Tử nói xong, đôi mắt mỹ lệ của Nam Như Hân liền lập tức sáng rực. Là một nữ minh tinh, so với người bình thường nàng càng cảm nhận được tầm quan trọng của mỹ phẩm đối với phụ nữ, đặc biệt là mỹ phẩm có hiệu quả tối ưu như hai loại này.
59 Trong đại sảnh, Thiên Lộc Tử cùng Nam Như Hân ngồi đối diện ở trên sô pha, hai người đều không nói gì. Thật lâu, Nam Như Hân mới thở dài một tiếng, bắt đầu kể lại chuyện cũ vốn đã phủ đầy bụi nhiều năm rồi.
60 Trong phòng, việc trị liệu đã diễn ra khá lâu rồi nhưng vẫn chưa kết thúc. Máu độc không ngừng chảy ra từ miệng vết thương ở chân Nam Như Hân, làm cho chiếc khăn trắng lót phía dưới bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.