1 Ngày 14 tháng 7. Ngày 14 tháng 7 trời mưa. Năm Kỷ Sửu, năm Hỏa, ngày 14 tháng 7. Ngày Nhâm Thân, tháng Canh Tuất, ngày sâm mãn. Bổn nhật vật hậu: Hòa Nãi ĐăngTuế sát bắt cẩu nhật trùng (Giáp Thần) long.
2 Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt Diệp Tiểu Manh, đôi mi dài cong vút khẽ động, mở mắt, trước mặt nàng hiện ra gương mặt làm người ta luôn cảm thấy thật ấm áp, mái tóc ngắn hơi bù xù rối loạn, râu ria đầy mặt, còn có gọng kính đen trễ xuống.
3 -Còn năm phút, còn năm phút nữa…Trong miệng cắn bánh quẩy vừa mua, Diệp Tiểu Manh chạy dọc theo hành lang lớp học, mái tóc thắt kiểu đuôi ngựa xinh đẹp vung vẩy sau lưng, phảng phất như tràn đầy sức sống.
4 -Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa máy. Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm ngọt ngào. -Không được, liên lạc không được. Minh Diệu buông điện thoại xuống.
5 Đội hình cảnh khu vực này cách cư xá Minh Diệu đang ở cũng không xa, đi qua mấy con phố đã đến, trên hành lang mấy cảnh sát hình sự đang bận rộn đi lại không ngừng.
6 Bên dưới tòa lầu Di Hòa, Minh Diệu đứng bên đường nhìn lên, không thể phủ nhận có thể ở loại địa phương này thuê được phòng làm việc, nhất định cũng là người rất có tiền, nếu tính một năm tiền thuê chẳng khác nào một năm thu nhập của Minh Diệu.
7 - Xông lên, tới căn tin. Diệp Tiểu Manh chỉ cần đến giờ ăn sẽ tràn đầy lực lượng. Đối với nàng mà nói ngồi trong căn tin chật chội đông đúc chém giết thức ăn so sánh với ngồi yên trong phòng học nghe giảng bài cảm giác thành tựu hơn rất nhiều.
8 Trong phòng để xác, Ada từ trong ba lô tùy thân lấy ra bốn bình thủy tinh nhỏ. - Ân…Những đồ vật này mỗi lần chị đều mang theo người sao?Minh Diệu cảm thấy thật khó hiểu với việc Ada vô luận làm gì cũng muốn mang theo những vật này.
9 Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút giá lạnh, nhất định do ngủ thiếp thấy ác mộng nên đem chăn đá rơi xuống mất rồi!Nàng mơ hồ nhớ được mình nhìn thấy ác mộng, trong mộng Trình Tú biến thành một quái vật có nanh, nắm lấy mắt cá chân của nàng, nàng liều mạng muốn tránh thoát nhưng khí lực của quái vật lớn đến kinh người.
10 - Tới a, tới a, ha ha…Người trung niên vừa tránh né hỏa cầu vừa kêu lên. - Lực lượng, lực lượng của chính ta, ha ha ha ha…lực lượng của dục vọng là vô cùng vô tận, chỉ cần là người sẽ có dục vọng, chỉ cần có dục vọng ta liền có lực lượng, ngươi không thể thắng được ta.
11 - Đáng chết, đáng chết, đáng chết…Hoàng Hiểu hung hăng dập mạnh nắp xe phía trước, trong loại tình huống trước sau đều không có khách sạn ở lại, không ngờ xe lại chết máy không cách nào sửa chữa.
12 Ngồi bên trong xe bảy chỗ, Diệp Tiểu Manh có chút cảm thán lòng người dễ thay đổi, chỉ qua một tháng thời gian ngắn ngủi, mọi người đã đem chuyện Trình Tú mất tích ném ra sau đầu, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi, phảng phất như người kia chưa từng tồn tại.
13 Diệp Tiểu Manh nằm mơ thấy một giấc mộng thật kỳ quái, nàng nhìn thấy mình đang ngồi ngay trước gương chải tóc. Nàng vuốt ve mái tóc của mình, không biết từ lúc nào mình lại có mái tóc dài đến như vậy.
14 Nhìn bốn người đang điên cuồng chơi đùa bên trong vườn nho, Diệp Tiểu Manh cũng thật bất đắc dĩ, vốn nàng cho rằng có thể nhanh chóng quay về nhà, nhưng không nghĩ tới khi xe chạy ngang vườn nho, Lý Tâm Di lại đòi vào vườn hái nho ăn, hai nam sinh đương nhiên là hớn hở đồng ý.
15 - Thật xin lỗi tiên sinh, ngài không thể đi vào. Nhân viên bảo an ngăn cản Minh Diệu. - Tôi có chút chuyện muốn tìm Triệu tiên sinh bàn việc. Minh Diệu cảm thấy có một số việc nên tự mình đến hỏi thăm sẽ tốt hơn.
16 - Đây rốt cục là thứ quỷ quái gì vậy, a Trạch vừa nhắc quỷ đánh tường là có ý gì, đừng nên làm tôi sợ đó…Thanh âm Thái Nhã Ngôn có chút run run, bị lời nói kỳ lạ của a Trạch làm hoảng sợ.
17 - Không thể động, lại không thể động, tại sao luôn như vậy chứ!Diệp Tiểu Manh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ đối với hết thảy những chuyện này. Một người ở bên trong gian phòng xa lạ, cỗ lạnh lẽo thấu xương tản mát ra từ tận đáy lòng, cảm giác nguy hiểm không ngừng tràn lên trong đầu, Diệp Tiểu Manh cảm giác tựa hồ có một sợi dây vô hình đang trói mình lại, hơn nữa trên sợi dây kia còn có mùi vị nguy hiểm, còn có một loại mặt trái cảm xúc oán hận, tức giận, không cam lòng khiến Diệp Tiểu Manh không ngừng tuôn mồ hôi lạnh.
18 - Hô hô…Rốt cục đã chịu dừng rồi sao…Minh Diệu thở hổn hển phủi chiếc áo khoác ngoài bám đầy bụi, trên mặt đường nhựa đầy dấu vết nám đen nói rõ vừa rồi cô bé kia công kích điên cuồng đến cỡ nào.
19 - Đã sắp một giờ rồi…A Trạch thấy thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng Hoài Tố còn chưa đi ra ngoài, vô cùng lo lắng. - Sắp thôi…không có việc gì đâu…Nói thật, Minh Diệu cũng có chút không chắc chắn:- Hoài Tố đã thành du hồn hơn hai ngàn năm, kinh nghiệm rất phong phú, không có việc gì đâu…Lời nói này giống như giải thích với a Trạch, nhưng không bằng giống như tự an ủi mình.
20 - Cô ở đây chờ tôi!Minh Diệu dùng Ly Hỏa Chú đốt cây đuốc, cây đuốc phát ra mùi hôi thối. - Không, tôi muốn cùng anh đi vào, linh lực của tôi đã khôi phục được một chút, có thể giúp được chút gì đó.
Thể loại: Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Năng, Huyền Huyễn
Số chương: 50