21 - Ha ha, tiểu Lộ nhất định sẽ rất vui vẻ!Trên đường đi về nhà Vương Đại Trụ không khỏi thầm nghĩ:- Rốt cục tiểu Lộ có thể có món đồ chơi mới, còn xinh đẹp như vậy, lần này vận khí thật tốt.
22 - Làm ơn đi, chị để tôi đến một mình có được hay không, chị đừng đi theo tôi!Minh Diệu vừa đi vừa oán trách. - Không được, vạn nhất cậu làm rối loạn hiện trường thì làm sao bây giờ, tôi phải giám sát cậu mới được.
23 - Có đầu mối gì không?Từ Mẫn hỏi Minh Diệu. - Tôi còn muốn xem lại thi thể của Vương Đại Trụ!Minh Diệu len lén đem sợi lông màu vàng giấu vào trong túi:- Chỉ có thi thể của hắn không giống như những người khác, tôi nghĩ đầu mối đột phá phải nằm trên người hắn.
24 Hai người vội vội vàng vàng chạy về cục cảnh sát, chỉ nhìn thấy phòng chứa xác biến thành một đống hỗn độn. Hai bàn giải phẫu lật ngã dưới đất, có chút vết máu, bên trên mặt tủ lạnh chứa xác có mấy vết lõm khổng lồ nhìn qua thật kinh người.
25 - Rốt cục cậu muốn đưa tôi đi đâu đây?Minh Diệu lái xe của Từ Mẫn chạy nhanh trên đường, cảnh sắc hai bên càng ngày càng hoang vu, Từ Mẫn có cảm giác mình giống như đang bị lừa mang đi bán.
26 Lê Bàn Tử từ trên kệ tủ phía sau lấy xuống một cái hũ nhìn qua vô cùng cũ kỹ. Lúc này Từ Mẫn mới nhìn thấy rõ thì ra bốn phía trong nhà đều chất đầy những kệ tủ, bên trên đặt rất nhiều những cái hũ cũ rách.
27 - Vừa rồi hai người nói những gì vậy, tôi nghe không hiểu được câu nào. Từ Mẫn ngồi trên xe hỏi Minh Diệu. - Không có gì, những thứ này người bình thường như chị không thể hiểu được đâu.
28 - Cậu xác định không vậy?Từ Mẫn cùng Minh Diệu tìm kiếm thật lâu trong căn phòng của Vương Đại Trụ nhưng không hề phát hiện được đồ vật gì kỳ quái. - Tôi cũng không dám xác định!Minh Diệu sờ sờ cằm suy tư:- Quỷ Yêu vô cùng đặc thù, tôi thật không dám khẳng định, nhưng chúng ta đã tìm khắp cả phòng cũng không tìm được đồ vật gì liên hệ tới sợi lông màu vàng này.
29 Khí trời tháng 9, trong không khí đã hơi có chút lạnh lẽo, tuy không cảm thấy rét lạnh, nhưng nếu có gió thu thổi qua sẽ làm người ta cảm giác băng giá.
30 - Rốt cục cũng giết chết…còn dư lại một tên càng khó giải quyết hơn!Minh Diệu quay đầu nhìn lại, đã không còn thấy bóng Quỷ Yêu. - Ra đi, chúng ta hàn huyên một chút!Minh Diệu ném súng sang một bên, tỏ vẻ mình cũng không có ác ý.
31 - Thật xin lỗi, ông chủ!Người đàn ông ở trước mặt thủ hạ uy phong bát diện quỳ trên mặt đất, trên đầu tuôn đầy mồ hôi lạnh:- Con Quỷ Yêu được thí nghiệm thành công đã bị Minh Diệu cùng một nữ cảnh sát tiêu diệt!- Chuyện đã điều tra xong chưa?Ông chủ đang nói chuyện ngồi trên ghế mặt hướng cửa sổ, cũng không nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, trong thanh âm không mang theo chút tình cảm nào.
32 Diệp Tiểu Manh rất buồn bực, khó có được ngày nghỉ nhưng nàng phải ở nhà giặt tẩy một đống quần áo bẩn cùng tất thối của Minh Diệu. - A, mình quả nhiên là một thiếu nữ xinh đẹp khổ mạng nha…Diệp Tiểu Manh bất đắc dĩ lầm bầm:- Tử Minh Diệu, rõ ràng là đi ra ngoài chơi, còn gạt mình nói là đi ra ngoài làm việc, hơn nữa còn không chịu mang theo mình cùng đi, tội ác tày trời.
33 Minh Diệu ngẩng đầu nhìn lên trời, trời xanh thăm thẳm, mấy đóa mây trắng nhàn nhã bay bay, gió thổi qua gương mặt có chút lạnh, còn mang đến hương vị của mùa thu.
34 Trên con đường nhỏ không một bóng người, Ada cùng Minh Diệu một trước một sau bước đi, trăng sáng thật đẹp, nhưng Minh Diệu đã không còn chút tâm tư đi ngắm nhìn, cũng không cách nào ngẩng đầu đi ngắm, bởi vì trên cổ hắn treo đầy những túi quần áo do Ada điên cuồng mua về.
35 Đêm khuya vô cùng yên tĩnh, trong vũ trường vô cùng huyên náo, ánh đèn lúc sáng lúc tối liên tục chớp tắt, không khí vô cùng mập mờ, từng đôi nam nữ tinh lực dư thừa đang ở trên sàn nhảy điên cuồng uốn éo thân thể mình, phát tiết lòng bất mãn đối với thế giới thực tế.
36 Minh Diệu không để ý tới ánh mắt của Ada, vẫn uống bia ừng ực không ngừng. - Uy, cho thêm một tá!Minh Diệu nhìn người phục vụ đi ngang qua hô lên. - Không phải chứ, cậu không phải tới tra án hay sao? Uống nhiều như vậy?Ada hơi có chút kinh ngạc.
37 - Vào đi, nơi này là nhà tôi. Chuck mở cửa phòng ra. Đây là một biệt thự, không vắng vẻ nhưng tuyệt đối thanh tĩnh, tòa lầu hai tầng được trang trí thật thanh nhã, từ cánh cửa sổ lớn có thể nhìn thấy được những cơn sóng bạc đầu vỗ bờ nơi biển xa.
38 Một trận gió lạnh thổi qua sau gáy, Ada cảm giác được nguy cơ từ sau lưng truyền đến, theo bản năng quay đầu, một mũi tên lập tức bắn tới đem đầu của cô bé đáng thương đính lên trên vách tường, máu từ miệng vết thương tuôn ra, đuôi tên vẫn ong ong run rẩy.
39 - Chúng ta bắt đầu đi!Ada đem roi da cầm trong tay quất lên bành bạch rung động, Minh Diệu cảm thấy Ada nhất định thường xuyên sử dụng loại vũ khí này, bằng không làm sao làm được thuận tay như vậy.
40 - Minh Diệu, cứu mạng, mau bảo nàng dừng lại, tôi thật sự không chịu được nữa rồi!Hoài Tố cảm giác sắp bị Ada làm cho phát điên, trên người lúc nóng lúc lạnh, có lúc lại ngứa vô cùng.