81 Điều tra lại lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, Từ Mẫn nhờ cậy đồng nghiệp tìm kiếm tư liệu hai người còn lại trong hình nhưng không có bất kỳ đầu mối nào, điều này làm Từ Mẫn không khỏi vô cùng ủ rũ.
82 Điện thoại di động vang lên, Từ Mẫn cầm lấy áo khoác chuẩn bị xuống lầu, vừa mở cửa, thoáng do dự một chút, lại đi trở vào phòng của mình. - Tại sao lâu vậy?Minh Diệu ở dưới lầu chờ thật lâu mới thấy Từ Mẫn đi xuống.
83 - Chúng tôi không phải người hâm mộ của anh. Minh Diệu cười cười:- Bất quá chỉ là hai người bạn tới hoài niệm tình bạn mười năm trước. Ánh đèn sáng lên, Từ Mẫn nhìn thấy rõ căn phòng nho nhỏ.
84 Nữ nhân ngồi xuống, căn bản không để ý tới vẻ trợn mắt há hốc mồm của hai người. - Lời của hai người tôi đã nghe được rồi, có lẽ tôi có thể giúp được hai người một chút đấy.
85 - Không phải đâu, sao em cảm thấy nghe thật dễ sợ vậy?Vẻ mặt Dương Bội Gia không dám tin tưởng nhìn Âu Phàm:- Anh không phải bị phát sốt đó chứ?Âu Phàm đẩy bàn tay Dương Bội Gia ra khỏi trán mình, cau mày:- Nhưng chuyện này đích thật không thể tin nổi.
86 - Tình yêu? Có ý tứ gì?Âu Phàm có chút không giải thích được. - Chính là ý tứ theo đúng mặt chữ!Lillies ngẩng đầu, khóe miệng mang theo tia mỉm cười mê người, nhìn Âu Phàm:- Nói cách khác, sau này anh sẽ không yêu bất cứ người nào nữa.
87 Trong gian phòng trống trải, thanh âm đàn ghi ta vang lên, mặc dù chỉ có một mình Dương Bội Gia làm thính giả. Đối với việc người nghe nhiều hay ít Âu Phàm cũng không thèm để ý, bây giờ hắn chỉ cần cầm lấy đàn ghi ta sẽ đắm chìm vào một thế giới khác, một thế giới âm nhạc, ở trong đó chỉ có những nốt nhạc không ngừng du động, những hỗn loạn cùng phiền não trên thế gian cũng không còn tồn tại, lưu lại chỉ còn là những nốt nhạc vô cùng đơn giản.
88 - Mà tôi, lấy được chẳng qua chỉ là thiên phú mà thôi. Âu Phàm cười tự giễu, vuốt ve cây đàn ghi ta bên cạnh. - Chỉ có được thiên phú nhưng không cách nào dùng nó đổi được đồng tiền để sinh tồn, đây giống như đeo một bao vàng lớn đi trong sa mạc không bóng người, không hề có chút ý nghĩa.
89 Âu Phàm không biết đã mất đi ý thức lúc nào, cũng không biết nữ nhân có gương mặt thiên sứ nhưng lòng dạ như ác ma rời đi bao lâu, khi hắn tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường trong quán trọ, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ mang đến một tia ấm áp.
90 Sáng ngày hôm sau, Từ Mẫn cùng Minh Diệu đi tới trước cửa một cư xá nằm phía tây thành phố, nơi này là một dãy phòng ốc cũ xưa, thậm chí hơi nát, nhìn qua cũng phải có hơn ba mươi năm lịch sử.
91 Đứng ngay cửa bệnh viện, cầm kết quả chẩn đoán bệnh trong tay, Trương Hiểu Mai thật muốn bật khóc, nhưng vô luận như thế nào cũng không khóc nổi. Lúc còn nhỏ cha nàng bị tai nạn lao động nên qua đời rất sớm, chỉ để lại mẹ nàng một mình cực khổ nuôi lớn nàng, đối với Trương Hiểu Mai mà nói mẹ không chỉ là người thân duy nhất, cũng là nơi dựa dẫm duy nhất của nàng.
92 Âu Phàm thở dài một hơi, cũng không tiếp tục khuyên nữa. Giá trị quan của mỗi người đều không giống nhau, Âu Phàm cảm giác mình cũng đã làm đầy đủ, chuyện còn lại là do chính nàng tự chọn.
93 - Cô…cô…Nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, Trương Hiểu Mai kinh hãi nói không nên lời. - Ta cái gì mà ta, thời gian có hạn, mau nhanh bàn xong giao dịch để kết thúc công việc đi.
94 Ánh mặt trời chiếu lên mặt gây cảm giác chói mắt, Trương Hiểu Mai úp mặt sấp lại một cách lười biếng và nhắm mắt ngủ tiếp. Một bàn tay ôn nhu vuốt ve tóc cô rất nhẹ nhàng, trong lòng dậy lên cảm giác ấm áp.
95 >Ada nhẹ nhàng kéo Minh Diệu sang một bên nhỏ giọng nói:- Tuy rằng ngươi chưa bao giờ nói cái gì, nhưng mà ta có thể nhìn ra trong lòng ngươi có chuyện gì.
96 - Nữ nhân đều rất hẹp hòi, không biết đến khi nào mới có thể hết tức giận. Nếu việc đi tới không có kết quả, Minh Diệu liền đặt mông ngồi xuống đất, lấy bao thuốc từ trong túi ra.
97 Minh Diệu hít sâu một hơi, tháo xuống cặp kính đen quê mùa đã đeo suốt trong mười năm ngoại trừ lúc ăn và tắm rửa kia ra. Đem linh lực toàn thân tập trung vào đôi mắt, giống như là bọt biển hút nước, Minh Diệu có thể cảm giác được đôi mắt của mình không ngừng hấp thu linh lực, thậm chí còn hút cả một chút linh lực đang thất thoát ở ngoài không gian hút trở về thân thể.
98 - Chúng tôi đã nói rồi mà, lấy năng lực của cậu, rất nhanh là có thể lật đổ địa vị của lão thủ trưởng ngồi lên vị trí này. Tổ viên cũng không có để ý nụ cười của Tần Diệu có chút quái dị.
99 - Ngươi…Rốt cuộc là ai ?Tần Diệu có chút mê mang, loại cảm giác quen thuộc này rốt cục là đến từ nơi nào, trong trí nhớ của hắn, dường như là không có đánh nhau với hồ yêu bao giờ.
100 - Nhắm mắt lại, không được nhìn. Một tiếng hét lớn đánh thức Từ Mẫn. Nàng cảm giác có người túm cổ áo của nàng, dùng một tay lôi kéo nàng trở về. Từ Mẫn nặng nè ngã trên mắt đất, phía sau lưng ngã xuống cảm thấy đau đớn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50