141 Chú ý tới Minh Diệu đang ngó trừng mình, mặt của Diệp Tiểu Manh đỏ lên, trong nội tâm âm thầm cao hứng, xem ra phương pháp kia đã có tác dụng. - Nhìn ta làm gì.
142 Ta còn gặp được quỷ sứ. Minh Diệu nhìn Lê mập mạp nói ra: - Không nghĩ tới a, không ngờ hiện tại còn có thể nhìn thấy hắn, ta còn tưởng rằng qua vài chục năm sau mới thấy hắn đấy.
143 - Ngươi ở chỗ nào? Nửa tháng nay không có đi làm, cũng không có điện thoại xin nghỉ phép, ngươi điện thoại cho ta vào sáng sớm thế này, có chuyện gì xảy ra à? - Ân, ta có chút chuyện, muốn nhờ ngươi hỗ trợ! Tống Tân nói bên đầu dây bên kia, mang theo giọng nói ấm áp.
144 Ngươi không nên như vậy. Hiện tại Tô Nham đã quên sợ hãi, nàng vội vàng nâng Tống Tân dậy. - Ta giúp, ta giúp ngươi là được rồi, ngươi mau đứng dậy đi.
145 - Như thế nào, đột nhiên dừng lại không nói à! Diệp Tiểu Manh xoa xoa chỗ đau nhức trên trán. - Hắc! Minh Diệu quay đầu lại, nhìn vẻ mặt của Diệp Tiểu Manh và cười khổ.
146 - Phương pháp gì? Diệp Tiểu Manh nghe được trong miệng Minh Diệu nói ra hai chữ "Xử nữ", xấu hổ một chút. - Máu, là máu của xử nữ hơn mười tám tuổi. Minh Diệu nói ra hai chữ này với một thiếu nữ thanh xuân mà không thèm chú ý.
147 Vù vù, cái này tốt. Minh Diệu đứng trước một tấm gương biến dạng, cười nói: - Có lẽ mỗi nữ nhân nên mua một loại gương như thế này về nhà, làm như vậy, cũng không cần mỗi ngày khổ cực giảm béo nha.
148 - Đây rốt cuộc là vật gì? Diệp Tiểu Manh không để ý tới những hình ảnh khủng bố của mình trong gương, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vật chất kỳ quái trên mặt đất.
149 Lê mập mạp mấy ngày nay vẫn ở nhà của Minh Diệu, mà Lê mập mạp là người phương nam, nghe nói không có việc gì sẽ tới Tần gia một chuyến, đánh với Minh Diệu một trận.
150 Nhìn thấy một màn này, Diệp Tiểu Manh ngây người. Chuyện này. . . Rốt cuộc là thế nào? Nàng đi theo sau lưng Minh Diệu, muốn nhìn một chút Minh Diệu làm cái gì.
151 - Còn nữa, người chết là dương thọ đã hết, đây là định lý. Mỗi người đều có dương thọ khác nhau, có dài có ngắn. Cũng không phải nói ngươi đem dương thọ cấp cho hắn, là hắn có thể tiếp tục sống sót.
152 - Ta thật khó khăn. Quỷ sứ thở dài. - Ngươi nói chuyện rất có đạo lý, nhưng ngươi phải biết rằng, cho dù ta sửa sang ba hồn bảy vía của người này lại như cũ, chỉ sợ hắn sẽ biến thành quái vật nửa người nửa quỷ, không cách nào sinh hoạt bình thường tại dương gian.
153 - Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần phải tìm một cái cớ nhìn qua không có khuôn phép nữa. - Lấy cớ? Lấy cớ cái gì? Minh Diệu hỏi. - Diệu nhi, hãy nghe hết những lời ta nói sau đây, mỗi một câu cũng không được quên.
154 Có người thậm chí còn muốn để cho Trần Lam lên kế nghiệp cha. Tuy rằng Trần Lam còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là con cả của Trần gia. Trần gia ở Linh giới cũng được coi là gia tộc hạng nhất hạng nhì.
155 Hắn muốn giết ta. Minh Diệu toát hết mồ hôi lạnh, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Minh Diệu nhìn cái hộp nhỏ màu xanh ở bên gối, Minh Diệu đột nhiên nghĩ đến, nếu mà cha muốn giết hắn, như vậy thì vì sao mà hắn không thể giết cha.
156 - Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy? Diệp Trọng cau mày nhìn Minh Diệu. - Chẳng lẽ ngươi điên rồi sao? Hồ ngôn loạn ngữ. - Không không không, đương nhiên là không phải ta hồ ngôn loạn ngữ.
157 - Nếu nàng chỉ đơn thuần là vây khốn chúng ta thì cũng không sao cả. Dù sao thì đoạn trí nhớ này cũng khiến cho ta thực hoài niệm, có thể trở lại chỗ cũ một lần cũng không tồi.
158 - Ta muốn luôn luôn xinh đẹp, ngộ ngỡ đột nhiên hắn trở lại, chứng kiến bộ dáng xấu xí như đã chết của ta, nhất định hắn sẽ cảm thấy chán ta. Kết quả là thật không ngờ, cơ thể của ta thật sự là không đợi được.
159 - Không được, anh không được động thủ. Diệp Tiểu Manh chạy tới, ngăn ở trước mặt nữ quỷ này. - Nữ quỷ này đã rất đáng thương rồi, khi còn sống thì bị người ta lừa gạt, sau khi chết lại tiếp tục bị lừa.
160 - Tiểu Manh trở về. Minh Diệu đi qua, túm lấy cánh tay của Diệp Tiểu Manh. - Hắn nói đúng. Giết người thì phải đền mạng, cho dù là quỷ thì cũng không ngoại lệ, đây là quy củ.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50